Skip to main content

Posts

Showing posts from 2017

học cách bước đi

hôm nay là hạn nộp bài, mình vẫn chưa dịch xong. chưa xong cái gì cả. when it hits. thế là mình ngồi khóc thôi, vùi mặt vào hai đầu gối rồi khóc. 1h sáng. trong cái bếp sáng choang, cửa cuốn kín. một năm trước, chắc là mình sẽ ngồi trên giường khóc to mặc kệ hàng xóm. hay ngồi lên bệ cửa sổ hút một điếu thuốc, hay uống một lon bia, rót ra một ít rượu rum dở. không phải hôm nay. mình trách móc mình, mình nghĩ đến nhiều thứ lắm, những thứ bỏ lỡ, những thứ đã qua, những thứ không bao giờ đến. và rồi mình cũng phải đứng lên, giữa đống hỗn độn này, lấy cơm trộn với đậu đỏ còn thừa, và nấu một nồi cháo sẽ có nhiều hạt tiêu. nếu có một điều ước, mình chỉ muốn ước có thể khóc khi có ai đó bên cạnh, ai đó thương mình và ôm lấy mình.

thinking about myself as a whole

Xin chào, Ngày hôm nay mình không được vui, mình cứ đi lại và bứt rứt. Bộ phim đang xem dở không còn hay nữa, mình chỉ muốn chạy trốn khỏi hiện thực này. Mình thức dậy lúc hai giờ chiều, đầu óc nặng chịch. Mình ăn, và nghĩ là nên thử tập yoga. Tập xong, mình đi chạy bộ 30 phút, và không nghĩ gì. Hôm nay là ngày lễ, nhưng mình quên mất, vậy nên lúc mình đến Casino để mua đồ thì chỗ đó đã gần đóng cửa, dù là mới 7h tối. Mình không mua được gì, ngay cả một chậu cây để trong phòng, mình mệt mỏi, nghèo, và bế tắc. Và mình nghĩ, à thì ra hôm nay là ngày "hôm đó". Mình cũng chẳng biết "hôm đó" nghĩa là gì, nhưng sẽ luôn có một ngày, trong một tháng, hay giữa một tuần, mình không muốn làm bất cứ việc gì ngoài tự trách cứ bản thân và khóc lóc. Có thể chỉ là do hormones, cũng có thể là tất cả những việc mình đang làm đều sai. Mình uống magnesium, vitamine để tính táo và phấn chấn, nhưng đó đã là cả một sự cố gắng, và mình cảm thấy việc tồn tại dựa vào những thứ placebo

saisir l'insaisissable

"Dans un avenir encore lointain, lorsque viendra l’heure de quitter ce bas monde, des visions te montreront en quoi tous les événements qui ont jalonné ton existence ont été essentiels à l’histoire de ta vie. Tu comprendras la leçon de chaque caprice de ta destinée. Chaque pièce de cet immense puzzle se mettra en place pour te révéler l’essence de ce que fut ta mission. Alors, tu te souviendras du moment présent comme de celui où tu as vu défiler sur ton écran intérieur une longue avant-première de cette révélation. Ton costume d’Halloween : la personne la plus heureuse de la Terre ; le fou éclairé qui se connaît mieux que quiconque." - Devant la loi - Franz Kafka Devant la loi se dresse le gardien de la porte. Un homme de la campagne se présente et demande à entrer dans la loi. Mais le gardien dit que pour l'instant il ne peut pas lui accorder l'entrée. L'homme réfléchit, puis demande s'il lui sera permis d'entrer plus tard. « C'est possi

một tình bạn cũ

gần đây mình có một giấc mơ về một người bạn lâu rồi không gặp. người bạn ấy không xuất hiện trong giấc mơ, nhưng bằng một cách nào đó, mình bị thuyết phục là bạn ấy đã chết rồi. trong cơn mưa tầm tã, mình đứng bên cạnh mẹ, chìa cho mẹ xem chiếc điện thoại mà mình đinh ninh là bạn để lại cho mình. mình xòe chiếc điện thoại ra, nức nở, nước mắt hòa với nước mưa chảy ròng ròng trên mặt. khi mình tỉnh dậy, cảm giác mất mát ấy vẫn còn nguyên. lần cuối cùng mà mình khóc trong mơ và tỉnh dậy thấy đau đến thấu lòng, là khi mình mơ về ông ngoại. cái cảm giác bất lực khi một người mình vô cùng yêu thương, và vô cùng quan trọng với mình, đột nhiên từ giã cõi đời, mình không thể cảm nhận được trọn vẹn khi còn thức, khi quay cuồng giữa sự hụt hẫng, hay trong không khí bức bối của đám tang. chỉ khi một cơn mơ đến, mình chìm vào trong chìm đầu óc mình, trong những cảm nhận và bức bối riêng, nó mới bùng phát và nhấn chìm mình xuống. mình thức dậy, vẫn thổn thức, đau đớn như bị cấu xé ruột gan từ bên

blind date với sách và cốc trà sữa

Hôm nay nhìn thấy mấy cuốn sách được bọc để làm blind date, mình tự hỏi là không biết ở VN làm sách kiểu này có bán được không. Mình có tham gia vào một hội đọc sách có khá đông thành viên trên FB, nơi các bạn trao đổi về chuyện mua bán khá nhộn nhịp. Có những bạn mua sách đến tiền triệu, phần lớn là mua online khi tiki giảm giá, các bạn biết mình muốn muốn gì và rất chủ động. Chuyện ấy, bỗng nhiên, làm mình nghĩ đến cơn sốt trà sữa gần đây. Một quyển sách bị bọc lại, với một vài từ khóa giới thiệu - một mặt hành đông ấy đưa sách về một dạng sản phẩm tinh thần và có tính tự thân, nó không còn phụ thuộc vào việc tác giả là ai, nhà xuất bản chọn đặt thiết kế nào lên bìa; mặt khác, quyển sách lại trở về với bản chất "đồ vật" của nó, dù bạn có tô hoa điểm lá, thêu vàng dát ngọc hay tôn nó lên làm công cụ chuyển tải vãn hóa bla bla, thì nó vẫn là một đồ vật vô tri, và định giá được. Một quyển sách có giá khoảng 50-70k, tương đương với một cốc trà sữa ngon. Nhưng không thể biết

mùa xuân

mùa xuân thứ ba, đúng không nhỉ, không có mặt trên quê hương yêu dấu. một quê hương mà khi ở xa, có thể nhớ về như bến sông cạnh nhà, một người yêu cũ, một giọt nước mắt không rơi xuống hay chỉ là một cái nhíu cười xa xôi. tôi nằm trên cái couch màu xanh cốm đặt dưới giường tầng bằng sắt, và mệt mỏi. gần đây tôi thường không thể nhấc mình dậy trước giờ học một tiếng (đủ để đến lớp đúng giờ), vai và cổ ê nhức, còn lưỡi thì rộp lên. lý do gì không rõ. sau một tuần đi lại nhiều nơi, trở về cái tổ của mình và đối mặt với những chật vật của mình, thấy như một sáng mùa xuân ánh mặt trời xói lọi chọc thẳng vào mắt. một màu vàng đẹp tươi. đất trời đang thay đổi, để đánh động tâm sự của một người không muốn ốm nữa (*) cắt đứt rất nhiều mối quan hệ, đối diện tôi vẫn là màn hình 14 inch đủ sáng. nhưng đã vắng hẳn "tiếng người". laptop với tôi chỉ còn là một công cụ, chứ không phải là phương tiện, hay cây cầu nối tôi với những người không ở bên tôi. có lẽ tôi thấy buồn. một ngày

le quotidien, mon quotidien

hier, après avoir pissé chez M. la nième fois, tout en remontant la braguette de mon ripped jean , je me suis dit: Enfin, j'ai retrouvé le rythme de ma vie quotidienne. Depuis un an, je suis toujours en binôme avec M, je mange chez elle, on discute pendant des heures et elle s'occupe de la rédaction de notre travail. Tout s'est bien passé, nous avons eu de bonnes notes alors on a décidé de continue de bosser ensemble. je suis presque contente. mais j'ai un petit problème. en France, il faut que tu aies un avis, que tu prennes une position, que tu sois à gauche ou à droite, tu ne puisse pas rester neutre. la neutralité, c'est l'indifférence, voire l'ignorance. on aime bien ta démarche et pourtant on aimerais bien savoir ton point de vue et pourquoi pas, ton opinion personnelle! qui devrait être soutenue par un bon nombre d'arguments. mais si moi, je ne veux pas donner la mienne, ça te gène? ah bah à la base non mais ta note maximale sera 13. ici on

j'ai dix ans quand j'écris

en français, éventuellement. Je ne sais même pas pourquoi j'ai ajouté "eventuellement" à la fin de la phrase précédente. Mais bon, c'est une façon de parler, ou il s'agit plutôt de MA façon de parler. Mon ancien prof de langue m'a dit une fois: quand tu apprends une langue étrangère, tu passes par imiter ce que disent les autres (ici les locuteurs natifs). Dès lors, j'ai jamais cessé de m'approprier la langue française de cette manière enfantine (ou animale, comme les perroquets?).Tant bien que mal, ça ne me casse pas la gueule, à double sens. Pour un apprenant passif comme moi, il faut vraiment se fondre dans la foule pour savoir comment se comporter. "Non t'es pas petite, t'es juste discrète, invisible" ok, on rigole. Je souris tout le temps, malgré cette impulsion de cracher, de crier, de prendre la parole. De m'imposer pour une fois et pour toujours: Ecoutez, chuis pas une poupée chinoise. Non, je ne suis qu'une gamine

Ce que j'ai appris de Foucault

Lors des révisions aux dernières minutes pour un partiel, quelques phrases de Michel Foucault qu’avaient croisé mes yeux m’a frappée à grands coups : « Plus d’un, comme moi sans doute, écrivent pour n’avoir plus de visage. Ne me demandez pas qui je suis et ne me dites pas de rester le même : c’est une morale d’état-civil ; elle régit nos papiers. Qu’elle nous laisse libres quand il s’agit d’écrire. » Quand on étudiait cet extrait en cours, notre prof a insisté sur le morceau de « Ne me demandez pas qui je suis et ne me dites pas de rester le même » à plusieurs fois. A ce moment, je croyais qu’il s’agissait d’une revendication de la part de Foucault seul, vu de son attitude envers ses publications si complexes et contradictoires. Or, maintenant dans mon dialogue silencieux avec mon idole depuis un certain temps (je trouve chez Foucault une image fascinante d’un type d’intellectuel subversif par excellence, tellement que j’ai un portrait de lui sur mon bureau : son visage souria

L'angoisse discursive

J’ai horreur de parler, car parler, pour moi, ce n’est pas simplement d’utiliser la langue comme un organe quelconque du corps. Parler, c’est plutôt une prise de parole, une affirmation de son existence à travers laquelle quelqu’un ouvre la porte de chez lui et crie : Eh oh, je suis là. Bien sûr, la plupart de nous ne crient pas de telle manière dans l’ordre de la conversation quotidienne, et pourtant, dès qu’on « prend la parole », cette parole appartient déjà à quelqu’un d’autre. On lui l’arrache, sans ou avec son accord, comme ôter la veste à velours du comédien pour jouer à notre tour son rôle. Un petit jeu bien gênant, car on laisserait son interlocuteur-partenaire effrayeusement nu sur la scène. La voix est l’expression de notre âme, un certain illustre a dit ça et la parole une sorte de manifestation qui donne la visibilité, voire la matérialité à notre esprit.    J’ai horreur de parler, car cela me donne une telle visibilité que parfois je ne souhaite pas avoir. Un m