Skip to main content

Posts

Showing posts from July, 2019

/truyện - truyện không có tựa

Cô ngó đầu vào phòng, mái tóc mới cắt đung đưa nhẹ : « Hôm nay công ty em có tiệc, anh tự ăn nhé. » Vợ anh mang một mùi hương nhẹ nhàng và tươi tắn. Mùi cam, có thể là thêm một chút nhài – anh nghĩ. Ánh nắng buổi sớm bao phủ lên vợ anh một vầng hào quanh mỏng, phần thân trên của nàng lấp lánh sau lớp váy ren mỏng có in chìm những bông hoa diên vĩ. Anh muốn ôm lấy nàng vào lòng, nhưng kiềm lại được. Anh mừng là họ chưa có con. Nàng quơ lấy túi xách, luồn chân vào đôi xăng đan quai mỏng rồi hấp tấp với lấy tay nắm cửa. Tiếng cửa sập báo hiệu một buổi sáng bắt đầu, dù với anh, nó dường như cũng vừa kết thúc. . Nằm duỗi người trên chiếc chiếu đơn trải ngay trong phòng bếp, anh vắt tay lên trán và tự hỏi mình sẽ làm gì hôm nay. Sọt quần áo chưa đầy, anh cũng không định nấu cơm. Vợ anh chắc sẽ về muộn, và cô ấy sẽ đi ngủ luôn. Anh cứ nằm nghĩ vẩn vơ cho tới khi ánh nắng gay gắt của buổi trưa tràn đến gần mép chiếu. Anh chợt nhớ ra những cái cây mới mua hôm qua, chúng cần được thay ch

"vết thương lòng"

Cách đây hai năm, mình có đến thăm cô giáo dạy văn hồi cấp 2. Khi nhắc đến chuyện gia đình, cô có nói một câu mà mình nhớ mãi: "Chắc mẹ con không quên được vết thương lòng". Làm cách nào mà cô có thể tóm gọn nỗi đau kéo dài suốt cuộc đời một con người một cách kỳ diệu đến thế? "Vết thương lòng"... thật mơ hồ và thật cụ thể. Đã có ai chạm đến nhận thức của bạn và cả nội tâm của bạn như thế chưa? Mình cũng tự hỏi, người ta có thể có nhiều vết thương lòng hay không? hay tất cả những nỗi đau nhỏ mọn mà cuộc đời này mang lại đều cộng dồn lại thành một khối đớn đau? . Sau khi nói lời chia tay ấy, mình như cảm thấy có một nỗi đau thể chất đang dần hình thành trong lồng ngực mình. Tưởng như rất nhiều vụn vỡ cứ chồng chất lên, mỗi mảnh vỡ đều từng là một phần của cái gì đó lớn hơn, khi vỡ ra, dồn lại, chúng nặng nề hơn hết thảy. Mình tưởng như mình đã biết đến nỗi đau này rồi, nhưng khi nó quay lại trong hiện tại, mình vẫn muốn đổ gục như người sống lâu ngày trong hang t

mất một người thân

hôm nay có một cơn bão về. Thức dậy ở Hà Nội, mở cửa sổ ngôi nhà của bố mẹ, nhìn ra ngoài thấy mọi trạng thái của nước lấp kín không gian. Lâu lắm rồi mới đón một cơn bão. Có lẽ trong những tháng năm sống ở một đất nước mà đa phần diện tích được bao phủ với núi và đồng bằng, chỉ có cỏ ôn đới và cây bụi lá kim đã khiến mình nghĩ rằng mặt đất luôn yên ổn. Trở về với kinh tuyến này, trong thời tiết này, bỗng nhiên làm mình thấy lạ, dù có vẻ như sự bất ổn của tự nhiên khiến cho những nỗi lo trong mình bé mọn đi. Dù sao cũng phải lo cho một thứ gì đó lớn hơn. Có lẽ là như vậy. một cơn mưa đổ xuống là lý do để hủy một cuộc hẹn hơi kiên cưỡng. Thôi thì hãy hẹn nhau vào một ngày đẹp trời hơn, hay một tối đẹp trời hơn, ở một "nơi đẹp trời hơn", như một ban nhạc từng hát. . lúc đứng chờ mẹ trong một xóm chợ gần nhà, ngước nhìn lên thấy một cây khế lúc lỉu quả. Cảnh tượng này chắc chỉ ở "đây" mới có. Bỗng nhiên giản dị và đầy ắp yêu thương. lúc gội đầu, cắt một quả chanh r