Skip to main content

Posts

Showing posts from April, 2019

"Saïgon", một vở kịch

(Ảnh từ Telerama) Thứ 7 vừa rồi mình vừa đi xem một vở kịch mà mình đã mong chờ từ năm 2017. Khi đó mình vừa mới xuống Aix-en-Provence nhập học Master, được hướng dẫn làm luận án về kịch nói Pháp-Việt và trong một lần rất tình cờ, một sinh viên có mẹ là Việt kiều đã giới thiệu cho mình vở kịch này.  Saïgon lần đầu ra mắt ở festival Avignon năm đó, và gây khá nhiều tiếng vang. Về mặt cảm xúc, rất nhiều người xem (trong đó có mẹ của cô sinh viên nọ) đã khóc, nhiều khán giả quay lại xem lần 2 lần 3. Về mặt thương mại, vở diễn đã đi tour nhiều thành phố và nhiều nước, trong đó có Việt Nam. Bài viết này của mình không nhằm quảng bá cho vở diễn, cũng không có mục đích cung cấp thông tin. Trên internet đã có đầy đủ những thứ cần biết, và trước khi đi, mình cũng đã đọc thử vài review, để nếu có cơ hội sẽ trao đổi với người dựng vở. Như vậy, bài viết này chỉ nhằm nói lên những cảm nghĩ chủ quan của mình, như một người xem với những hiểu biết nhất định và có giới hạn, chứ không phải nói h

tự thuật - một nỗ lực thanh minh

Chuẩn bị cho một bộ hồ sơ mới, mình lại ngồi viết CV, tiếng Việt là tự thuật cá nhân. Có lần mình thấy bạn mình nói là cái nỗ lực quảng cáo bản thân này thật phiền phức quá, và đôi khi những thứ chúng ta hô bày, trang hoàng cho chính bản thân, như là chức vụ hay giải thưởng, không phản ánh chúng ta là ai. Mình là người hướng nội, và dù hết sức khắc kỉ, mình lại vô cùng ngại ngần mỗi lần phải tự dán một cái dãn gì đó. Ai sẽ đọc và ai sẽ hiểu mình như mình muốn? Và thậm chí, câu hỏi cần đặt ra là: Mình có muốn người khác hiểu mình không? Có một lần ngày bé, mình đã khóc cả đêm mà nhất quyết không chịu mở mồm ra nói lý do với mẹ. Từ những ngày còn non nớt, mình đã hiểu cái nỗ lực bất thành của từ ngữ khi cố gắng truyền tải những điều sâu kín của tâm hồn, những mất mát, những lỗ hổng, những cơn trầm uất cá nhân. Làm sao có thể khiến người ta hiểu khi chính mình không hiểu, làm sao để dùng một thứ của chung để giải nghĩa một cái riêng? Làm sao để chỉ cho ai đó lối vào thế giới của mình, k

năm năm, (số nhiều) năm

Hôm trước gọi điện nói chuyện với chị Tường Linh. Hai chị em lâu này không gặp, dù vẫn follow nhau trên mạng xã hội, thành ra có không biết bao nhiêu chuyện để kể. Chị nói, ôi thời gian trôi qua nhanh thế. Ngày mình mới gặp chị, mình đang học năm nhất Học viên Ngoại giao. Mình vẫn còn sống trong vòng tay bao bọc của gia đình, có nhiều mộng ước viễn vông và sẵn sàng làm trái lời bố mẹ để làm những gì mình cho là đúng. Trong một lần gặp nhau thuở ban đầu ấy, mình biết được là chị Tường Linh cũng có một thời như thế, và mình tự hỏi làm sao để chị trở thành một người phụ nữ "lộng lẫy" như bây giờ.  Ngày mười chín tuổi, mình đã khóc cả đêm để thuyết phục mẹ cho đi du học. Mình muốn được bằng bạn bằng bè, muốn được nhìn thấy một chân trời mới, sống một cuộc đời khác. Mình đã đi và nghĩ rằng, 3 năm mình sẽ về và làm sách. Tới bây giờ, hai mươi tư tuổi, mình vẫn muốn những điều như thế, chỉ là mục đích đã mông lung thêm nhiều. Mình không muốn làm gì cụ thể, mình chỉ muốn tiếp tục