Skip to main content

Posts

Showing posts from May, 2020

mưa mùa hè

trùm mưa đi từ phủ doãn ra quán sứ với TA, ướt lướt thướt. đường đáng lẽ gần, mà bị ngăn cách và kéo giãn bởi muôn ngàn giọt nước, thành xa thiệt là xa. đến nơi trú rồi thì mưa hơi tạnh, kể cho TA câu chuyện trú mưa ở SG hè năm ngoái, vì trót nổi hứng nghĩa hiệp đi mua urgo giúp mà bị kẹt giữa một cơn giông, đứng dưới một cái ô to đùng đen thùi của hàng ven đường, trên một cái bục xi măng, giữa một đại dương tan tác. và cứ như thế mà thêm một kỷ niệm mới với cơn mưa mùa hè ("hạ vũ"? lol) - trong đầu điểm sượt lại những cơn mưa đã qua. một cơn mưa có minh chở về trên xe cub đỏ. nhà mình với nhà minh ở quá xa nhau, giờ nghĩ thiệt cảm động nghĩa cử cao đẹp đó của người anh. và tiếc cái hồi còn gặp nhau hàng tháng được, say sưa nói những chuyện trên trời dưới biển, i miss us back then. chở mình về đến nơi thì minh sợ đi về bị ốm, thế là về nhà bằng taxi, ngày hôm sau mới lại lộn lên nhà mình và rước xe về, sau khi ngồi giữa nhà chém gió với mẹ mình. chẳng bao giờ thảnh thơi được

những thứ hết

thứ đầu tiên hết là dầu gội đầu và kem bôi mặt. không sao, ta có thể đi mua thứ thay thế, miễn là dòng tiền vẫn chảy, với tỉ giá mua vào cộng bán ra chia đôi. thứ hết mà gây đau khổ và khốn khó nhất là thuốc uống, thuốc an thần. cái này hơi khó, nhưng có thể dùng xêduxen khi quá kẹt. thứ hết mà gay go là quần áo. quần áo chỉ mang cho mấy tháng thu-đông và một chút công tác nhiệt đới, giờ dồn đống xong một vali màu lông chuột, mỗi lần sờ vào đều thấy nhớp tay, phải thở dài. không có váy vóc nhẹ bỗng và xông xáo, những sắc màu của mùa hè, xăng đan đi bền chân và không sợ ngấm mưa. oải hương không nở hoa, đành ôm trong lòng một cành hương thảo gẫy. ăn mặc chắp vá, bước đi sợ sệt vì sợ bị hỏi ở đâu về, đeo khẩu trang vì bụi, nhưng cũng để tự bảo vệ trước những câu hỏi xoáy vặn vô tư. đôi khi sa chân vào một cái hố lởm chởm trên mặt đất, vì mắt vẫn còn mãi nghĩ rằng hình như còn một bầu trời khác đang chờ.

"người đàn bà ngồi đan"

"người đàn bà ngồi đan" là tên một tập thơ của Ý Nhi. tuần này mình đọc thơ nữ với các bạn. hello, it's me (again?) hôm nay mình bị chán kinh khủng khiếp, "bị chán" vì không chủ động chán. chỉ là vẫn theo một nếp quen, lâu lâu nếu mọi chuyện có vẻ xuôi chèo mát mái thì mình sẽ khuấy một cú, và sau đấy nhúng đầu vào một lòng nước vẩn bùn. xong thế là mình sẽ hụp sâu xuống, đợi một sức đẩy thần bí nào đó - một lực Archimèdes "décalé" (tiếng Việt là gì nhỉ? trì hoãn?) đẩy mình lên lại, sống tiếp được, làm việc tiếp được, mỗi ngày accomplish một cái task tự bày và (tự cho là) hữu ích nào đấy. but not today. yesterday i couldn't hold me back and wrote him an email. i didn't regret it, but i know that me taking that step only hurts me even more. then everything went dark, the sun didn't show up today. my black heart bleeds. come again the dark eyes. not essentially, girl, you know it. những lúc thế này, mình đã học được cách đan len