Skip to main content

j'ai dix ans quand j'écris

en français, éventuellement. Je ne sais même pas pourquoi j'ai ajouté "eventuellement" à la fin de la phrase précédente. Mais bon, c'est une façon de parler, ou il s'agit plutôt de MA façon de parler. Mon ancien prof de langue m'a dit une fois: quand tu apprends une langue étrangère, tu passes par imiter ce que disent les autres (ici les locuteurs natifs). Dès lors, j'ai jamais cessé de m'approprier la langue française de cette manière enfantine (ou animale, comme les perroquets?).Tant bien que mal, ça ne me casse pas la gueule, à double sens. Pour un apprenant passif comme moi, il faut vraiment se fondre dans la foule pour savoir comment se comporter. "Non t'es pas petite, t'es juste discrète, invisible" ok, on rigole.

Je souris tout le temps, malgré cette impulsion de cracher, de crier, de prendre la parole. De m'imposer pour une fois et pour toujours: Ecoutez, chuis pas une poupée chinoise.

Non, je ne suis qu'une gamine quand je parle. J'ouvre bien grands mes yeux. Je les laisse ouverts toujours. J'avale tout ce que disent les profs, je leur réponds timidement. Je prends des notes, je fais des fautes sans les retenir et corriger. Je rigole sans vraiment comprendre de quoi on rigole. Alors bon. J'ai eu mon année et je la mérite. Mais bon, non, c'est pas encore dingue. On recommence. Non mais tu parles bien français, on n'entend très peu d'accent. Hier y a une fille qui m'a dit que quand je parle elle n'entend pas d'accent (sous entend que je parle bien ta langue, non?) Mais non si elle a dit ça, surtout elle qui ne parle pas bien français, heh. (C'est méchant de me dire ça - étouffée).

Je cite le discours de réception du prix Nobel de Patrick Modiano en 2014, de l'écrivain dont le caractère mutique a fait le grand tour et pour qui je me permets d'éprouver une grande compassion:

"[J]’appartiens à une génération où on ne laissait pas parler les enfants, sauf en certaines occasions assez rares et s’ils en demandaient la permission. Mais on ne les écoutait pas et bien souvent on leur coupait la parole. Voilà ce qui explique la difficulté d’élocution de certains d’entre nous, tantôt hésitante, tantôt trop rapide, comme s’ils craignaient à chaque instant d’être interrompus. D’où, sans doute, ce désir d’écrire qui m’a pris, comme beaucoup d’autres, au sortir de l’enfance. Vous espérez que les adultes vous liront. Ils seront obligés ainsi de vous écouter sans vous interrompre et ils sauront une fois pour toutes ce que vous avez sur le cœur."

J'adore les écrivains dont je connais très peu la vie et je croise par chance les oeuvres. Que l'imagination remplisse bien la fosse (faute) qui nous sépare. 

Comments

Popular posts from this blog

Thế nào là “không gian” trong sân khấu? – một số gợi mở từ Die Klage der Kaiserin (1989) của Pina Bausch

. [Bài viết từ tháng 6 năm 2021]         Die Klage der Kaiserin là bộ phim đầu tay và cũng là duy nhất của Pina Baush. Phim được quay từ tháng mười năm 1987 đến tháng tư năm 1988 tại Wuppertal, ra mắt vào năm 1989 nhưng phải tới năm 2011 mới được phát hành bản DVD. Trong gần năm thập kỷ sự nghiệp, Bausch chỉ vài lần cho phép các tác phẩm của mình được thu hình lại, vậy nên ngoài việc tới nhà hát xem tận mắt, khán giả có khá ít cơ hội để trải nghiệm trọn vẹn các tác phẩm của bà. Cơ hội ấy đã mở ra với Die Klage der Kaiserin (tạm dịch: “Lời than thở của nữ vương”) - một thử nghiệm đưa sân khấu kịch-múa của Pina lên màn hình lớn, khi nghệ sĩ chấp nhận những khả năng và những rủi ro của việc dùng các phương tiện của điện ảnh để diễn giải sân khấu.       Bộ phim mở ra với một cảnh ngoại, ở chính giữa khung hình là một người phụ nữ đang dùng máy thổi lá để thổi tung những chiếc lá vàng đang phủ kín mặt đất xung quanh. Âm thanh thực của cảnh ...

Rì viu một cuốn sách giản dị

"Le sumo qui ne pouvait pas grossir" (xuất bản ở Viêt Nam dưới tên "Chàng su mô không thể béo") của Éric-Emmanuel Schmitt là một cuốn sách giản dị. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thất vọng với những lựa chọn của NXB Abin Michel (niềm tin có được từ trường hợp của Amélie Nothomb). Nằm trong chuỗi Cycle invisible (tạm dịch là Chuỗi vô hình), được giới thiệu trên wikipedia như là một serie các tác phẩm khai thác chủ đề tôn giáo, câu chuyện về chàng sumô có vẻ khác biệt. Anh chàng này tên là Jun, 15 tuổi, bỏ nhà lên Tokyo (là Tokyo ở Nhật ấy nhé) bán DVD và mấy thứ sextoys kì dị trên vỉa hè. Có một người bố tự tử vì chán nản cuộc sống, một người mẹ "thiên thần" yêu thương tất cả mọi người như nhau, nó sống lửng lờ và "dị ứng cả vũ trụ". Cho đến một hôm một ông trung niên đến ngó vào mặt nó và bảo: Ê có một thằng to tướng ở trong mày đấy. Thế là cuộc đời của Jun đùng một cái thay đổi. Nó học trở thành đô vật sumô dù rằng gầy nhẳng và ăn mãi không mập, ...

Bếp, và tuổi 23

Bây giờ là gần 2h rưỡi sáng. Mình vừa tạm viết xong bài thuyết trình cho môn thi cuối cùng. Tự dưng thèm canh chua thịt bò, thế là rã đông một phần thịt còn trong tủ, cùng một ít sấu ăn xin được từ hồi lên Paris đợt Toussaints. Và trong lúc đợi bếp sôi, ngồi viết những dòng này (liệu có giống ngày Tết ngồi canh bánh chưng không nhỉ?) Chỉ biết là mấy tháng nay, sống trong một cái nhà không phải của mình, nấu ăn trong một cái bếp không do tay mình sắp xếp, thấy thật nhiều gượng gạo và đắn đo. Nhưng có lẽ, vài tuần nữa mình sẽ chuyển đến một không gian mới, một căn bếp mới, và sẽ thấy thoải mái hơn chăng? Vài tuần nữa, mình sẽ sang tuổi 23. Biết nói thế nào nhỉ, tuổi 22 đã dạy mình nhiều thứ. Mình xem tử vi thì thấy năm tới không xui cũng không may, nhưng số mình thì còn lâu nữa mới sướng được. Cũng chẳng biết có nên suy nghĩ về điều ấy không, vì rốt cuộc, cuộc đời cũng chỉ có lên và xuống, đâu mãi bằng phẳng được. Và rồi những gì mình có được hay đánh mất đi khi đi qua con đường ấ...