Skip to main content

Posts

Showing posts from 2018

đón một mùa thu

Mình đã định mở đầu entry này theo một cách hơi cliché, đấy là trích lại bài Chanson d'automne của Verlaine. Nhưng mà lúc đọc thử, thì thấy nỗi buồn của Verlaine không hẳn hợp với ý mình. Chợt nhớ đến bài L'automne (1820) của Lamartine mà thầy giáo đọc chiều nay khi giảng về trào lưu Romantisme, thì thấy ưng bụng hơn nhiều. Mùa thu đến thấy thiên nhiên rơi rụng, trong lòng vừa buồn vừa vui.  Bèn trích ba khổ đầu: Salut ! bois couronnés d'un reste de verdure ! Feuillages jaunissants sur les gazons épars ! Salut, derniers beaux jours ! Le deuil de la nature Convient à la douleur et plaît à mes regards ! Je suis d'un pas rêveur le sentier solitaire, J'aime à revoir encor, pour la dernière fois, Ce soleil pâlissant, dont la faible lumière Perce à peine à mes pieds l'obscurité des bois ! Oui, dans ces jours d'automne où la nature expire, A ses regards voilés, je trouve plus d'attraits, C'est l'adieu d'un ami, c'est

nostalgia

Sáng nay đọc trên FB một cái định nghĩa theo kiểu etymology của từ "nostalgia", đại ý nói về nỗi đau khi nhớ về quá khứ. Ban đầu mình cảm thấy có thể không đau khi nghĩ về quá khứ, rồi rồi mình nhận ra rằng một khi quá khứ không còn thuộc sở hữu của mình nữa, không thể vặn vẹo biến đổi theo ý thích, không thể khiến mình của ngày hôm nay khác đi vì mình của ngày xưa là không thể thay đổi, bỗng nhiên một đợt sóng buồn bã thê lương chảy cuộn qua mình, y như lúc đi làm cắt bốn năm củ hành một lúc, nước mắt cứ lã chã tuôn rơi, vô phương trốn tránh. Ngày xưa mình đọc được câu này: "Cryptomnesia là hiện tượng ký ức lãng quên bỗng xuất hiện tươi mới và nguyên gốc đến mức chúng ta không nhận ra đấy chính là ký ức.", giờ lại thấy mình thường xuyên có trải nghiệm ấy. Đứng cuốn sushi ngày này qua tháng khác, ngửi mùi cafe bỗng nhớ con đường Phố Huế những ngày học cấp hai (người ta nói bởi vì vùng cảm nhận mùi của não nằm ngay gần vùng lưu trữ ký ức thì phải); hay một khoảnh

đứng trước gương

Qua nhà mới, lần đầu tiên mình được "hưởng" một cái gương soi được không chỉ khuôn mặt, mà toàn thân. Tức là từ chân lên đến đầu. Mỗi ngày nhìn ngắm bản thân kỹ càng hơn, mới nhận ra có những khác biệt mà mình từng không chú tâm đến. Khi mình cảm mến một người lạ, bỗng nhiên lại có nhu cầu giãi bày nhiều hơn. Nói ra, để được hiểu. Dù mình vốn không phải là kiểu người thích lấy bản thân là làm chuyện kể. Mình chỉ đơn giản nghĩ là, nói ra được thì biết đâu lại tìm ra được một vài sự đồng điệu. Dù  rằng sự đồng điệu thường xảy đến mà không cần lời nói. Nhưng đôi khi, giãi bày là để bớt hiểu nhầm, và để biết đường biết lối mà thương nhau hơn một chút. Người lạ tò mò về tính ngại giao tiếp, ngại đám đông của mình. Mình nghĩ mãi không ra lý do gì chính đáng, chỉ biết ngượng ngùng giấu mặt đi. Nhưng kể từ ngày hôm đó, mình lật đi lật lại từng mảnh ký ức, xem xét từng tổn thương mà mình đã trải qua, để tự thuyết phục rằng mình vốn không được sinh ra với một "khuyết tật xã hộ

Bếp, và tuổi 23

Bây giờ là gần 2h rưỡi sáng. Mình vừa tạm viết xong bài thuyết trình cho môn thi cuối cùng. Tự dưng thèm canh chua thịt bò, thế là rã đông một phần thịt còn trong tủ, cùng một ít sấu ăn xin được từ hồi lên Paris đợt Toussaints. Và trong lúc đợi bếp sôi, ngồi viết những dòng này (liệu có giống ngày Tết ngồi canh bánh chưng không nhỉ?) Chỉ biết là mấy tháng nay, sống trong một cái nhà không phải của mình, nấu ăn trong một cái bếp không do tay mình sắp xếp, thấy thật nhiều gượng gạo và đắn đo. Nhưng có lẽ, vài tuần nữa mình sẽ chuyển đến một không gian mới, một căn bếp mới, và sẽ thấy thoải mái hơn chăng? Vài tuần nữa, mình sẽ sang tuổi 23. Biết nói thế nào nhỉ, tuổi 22 đã dạy mình nhiều thứ. Mình xem tử vi thì thấy năm tới không xui cũng không may, nhưng số mình thì còn lâu nữa mới sướng được. Cũng chẳng biết có nên suy nghĩ về điều ấy không, vì rốt cuộc, cuộc đời cũng chỉ có lên và xuống, đâu mãi bằng phẳng được. Và rồi những gì mình có được hay đánh mất đi khi đi qua con đường ấ

update, một lời tự hứa

update: mình vẫn chưa dịch xong cái thứ đáng lẽ mình phải nộp từ 1-2-3-4 tháng trước rồi. nhưng ngoài mình và anh biên tập ra, mình chẳng biết ai vì sự-không-tồn-tại của bản dịch này mà phải khổ sở cả. đm nó. đây chính là cái giá phải trả cho sự cả nể, thiếu hiểu biết và hay do dự. mình xin tự hứa với bản thân, nếu mình trả được bản dịch này, mình sẽ không dịch theo hợp đồng bất cứ cái gì trong vòng 1 năm nữa. cái thứ công việc này đã bào mòn quá nhiều thứ của mình, và đéo mang lại cho mình cái gì đáng giá cả. and hello, it's fucking 2018 by now.