gần đây mình có một giấc mơ về một người bạn lâu rồi không gặp. người bạn ấy không xuất hiện trong giấc mơ, nhưng bằng một cách nào đó, mình bị thuyết phục là bạn ấy đã chết rồi. trong cơn mưa tầm tã, mình đứng bên cạnh mẹ, chìa cho mẹ xem chiếc điện thoại mà mình đinh ninh là bạn để lại cho mình. mình xòe chiếc điện thoại ra, nức nở, nước mắt hòa với nước mưa chảy ròng ròng trên mặt.
khi mình tỉnh dậy, cảm giác mất mát ấy vẫn còn nguyên. lần cuối cùng mà mình khóc trong mơ và tỉnh dậy thấy đau đến thấu lòng, là khi mình mơ về ông ngoại. cái cảm giác bất lực khi một người mình vô cùng yêu thương, và vô cùng quan trọng với mình, đột nhiên từ giã cõi đời, mình không thể cảm nhận được trọn vẹn khi còn thức, khi quay cuồng giữa sự hụt hẫng, hay trong không khí bức bối của đám tang. chỉ khi một cơn mơ đến, mình chìm vào trong chìm đầu óc mình, trong những cảm nhận và bức bối riêng, nó mới bùng phát và nhấn chìm mình xuống. mình thức dậy, vẫn thổn thức, đau đớn như bị cấu xé ruột gan từ bên trong.
mình biết là chính một phần trong mình vừa biến mất mãi mãi.
người bạn đó đã từng rất quan trọng với mình. mình sẵn sàng làm mọi thứ để người ấy được hạnh phúc. chúng mình không có mâu thuẫn, nhưng rồi một ngày bạn ấy không còn trả lời email của mình nữa, bức tường im lặng cứ ngày một dày thêm. một người sống, nhưng quay lưng lại với mình, lạnh giá và im lặng như đã chết. nếu không có giấc mơ kia, chắc mình đã không hiểu được sự biến mất ấy làm mình tổn thương đến mức nào.
khi mình tỉnh dậy, cảm giác mất mát ấy vẫn còn nguyên. lần cuối cùng mà mình khóc trong mơ và tỉnh dậy thấy đau đến thấu lòng, là khi mình mơ về ông ngoại. cái cảm giác bất lực khi một người mình vô cùng yêu thương, và vô cùng quan trọng với mình, đột nhiên từ giã cõi đời, mình không thể cảm nhận được trọn vẹn khi còn thức, khi quay cuồng giữa sự hụt hẫng, hay trong không khí bức bối của đám tang. chỉ khi một cơn mơ đến, mình chìm vào trong chìm đầu óc mình, trong những cảm nhận và bức bối riêng, nó mới bùng phát và nhấn chìm mình xuống. mình thức dậy, vẫn thổn thức, đau đớn như bị cấu xé ruột gan từ bên trong.
mình biết là chính một phần trong mình vừa biến mất mãi mãi.
người bạn đó đã từng rất quan trọng với mình. mình sẵn sàng làm mọi thứ để người ấy được hạnh phúc. chúng mình không có mâu thuẫn, nhưng rồi một ngày bạn ấy không còn trả lời email của mình nữa, bức tường im lặng cứ ngày một dày thêm. một người sống, nhưng quay lưng lại với mình, lạnh giá và im lặng như đã chết. nếu không có giấc mơ kia, chắc mình đã không hiểu được sự biến mất ấy làm mình tổn thương đến mức nào.
Comments
Post a Comment