Cách đây hai năm, mình có đến thăm cô giáo dạy văn hồi cấp 2. Khi nhắc đến chuyện gia đình, cô có nói một câu mà mình nhớ mãi: "Chắc mẹ con không quên được vết thương lòng". Làm cách nào mà cô có thể tóm gọn nỗi đau kéo dài suốt cuộc đời một con người một cách kỳ diệu đến thế? "Vết thương lòng"... thật mơ hồ và thật cụ thể. Đã có ai chạm đến nhận thức của bạn và cả nội tâm của bạn như thế chưa?
Mình cũng tự hỏi, người ta có thể có nhiều vết thương lòng hay không? hay tất cả những nỗi đau nhỏ mọn mà cuộc đời này mang lại đều cộng dồn lại thành một khối đớn đau?
.
Sau khi nói lời chia tay ấy, mình như cảm thấy có một nỗi đau thể chất đang dần hình thành trong lồng ngực mình. Tưởng như rất nhiều vụn vỡ cứ chồng chất lên, mỗi mảnh vỡ đều từng là một phần của cái gì đó lớn hơn, khi vỡ ra, dồn lại, chúng nặng nề hơn hết thảy.
Mình tưởng như mình đã biết đến nỗi đau này rồi, nhưng khi nó quay lại trong hiện tại, mình vẫn muốn đổ gục như người sống lâu ngày trong hang tối đột nhiên phải mở mắt trước ánh mặt trời.
.
Ngày mình còn bé, mẹ thường hay xem chỉ tay cho mình. Mẹ hay thở dài khi nhìn vào đường tình duyên. Khi lớn lên, nhìn vào cái dấu vết đứt gãy, khi rõ khi mờ ấy, mình thường tự hỏi ai là ai và khi nào mình mới vượt qua lần đổ vỡ thứ nhất để tới được cái hạnh phúc đã được hứa hẹn trên chính cơ thể mình. Nhưng có lẽ không phải là lần này, có lẽ không phải là người này, chắc chắn không phải là mình.
.
Về lại đây, bỗng nhiên muốn trở lại nhà với bố mẹ và em, với những người sẽ nghe mình nói và sẽ cùng cười. Cái vết thương lòng đó, tưởng như đã quên đi, bỗng lại nứt toác ra. Mình không muốn là người vô hình nữa, mình muốn sống giữa những người mình yêu và với ảo tưởng được tham gia vào cuộc đời của họ.
Aix, juillet 2019.
Mình cũng tự hỏi, người ta có thể có nhiều vết thương lòng hay không? hay tất cả những nỗi đau nhỏ mọn mà cuộc đời này mang lại đều cộng dồn lại thành một khối đớn đau?
.
Sau khi nói lời chia tay ấy, mình như cảm thấy có một nỗi đau thể chất đang dần hình thành trong lồng ngực mình. Tưởng như rất nhiều vụn vỡ cứ chồng chất lên, mỗi mảnh vỡ đều từng là một phần của cái gì đó lớn hơn, khi vỡ ra, dồn lại, chúng nặng nề hơn hết thảy.
Mình tưởng như mình đã biết đến nỗi đau này rồi, nhưng khi nó quay lại trong hiện tại, mình vẫn muốn đổ gục như người sống lâu ngày trong hang tối đột nhiên phải mở mắt trước ánh mặt trời.
.
Ngày mình còn bé, mẹ thường hay xem chỉ tay cho mình. Mẹ hay thở dài khi nhìn vào đường tình duyên. Khi lớn lên, nhìn vào cái dấu vết đứt gãy, khi rõ khi mờ ấy, mình thường tự hỏi ai là ai và khi nào mình mới vượt qua lần đổ vỡ thứ nhất để tới được cái hạnh phúc đã được hứa hẹn trên chính cơ thể mình. Nhưng có lẽ không phải là lần này, có lẽ không phải là người này, chắc chắn không phải là mình.
.
Về lại đây, bỗng nhiên muốn trở lại nhà với bố mẹ và em, với những người sẽ nghe mình nói và sẽ cùng cười. Cái vết thương lòng đó, tưởng như đã quên đi, bỗng lại nứt toác ra. Mình không muốn là người vô hình nữa, mình muốn sống giữa những người mình yêu và với ảo tưởng được tham gia vào cuộc đời của họ.
Aix, juillet 2019.
Comments
Post a Comment