Skip to main content

thức dậy trước trăm năm

Trăm năm là một mốc thời gian, cũng là một ước lệ để chỉ sự viên mãn. Chúc cụ già "sống lâu trăm tuổi", chúc đôi vợ chồng song hỉ "bách niên giai lão". Anh Lu (mình vẫn chưa quen với cái tên này lắm) làm thơ có câu "Thôi đừng nói chuyện trăm năm".
Trăm năm ấy, có mục đích thì đáng sống, có người bầu bạn thì đáng vui. Nếu không thì cũng đã có Marquez viết tiểu thuyết cho những người cỏn con đọc.

Marquez, ngoài Trăm năm cô đơn, còn có một tiểu thuyết khác là Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi. Đọc rộng ra một chút, ở nước Nhật cũng có Người đẹp say ngủ của nhà văn Kawabata với cốt truyện và ngôi kể gần như tương tự. Những nhân vật nam giới chạm ngưỡng tuổi già, nội tâm khép kín và mong ngóng một sự thay đổi nào đó ở những chương cuối cuộc đời mình. Các thiếu nữ say ngủ bên cạnh họ, vượt trên vẻ đẹp phồn thực khơi gợi dục tính, là sức nóng của đời sống vĩnh cữu, của tử cung người phụ nữ ôm ấp những mầm sống tuần hoàn. Hài hước và cũng đáng thương làm sao: một lão già co quắp bên cạnh cô gái trẻ. Sự bất lực như chiếc búa lạnh lẽo gõ trên từng lóng xương: Ta có thể chạm vào thịt da nồng nàn ấy, nhưng không thể được tái sinh.

Đọc Marquez hay Kawabata, không có gì hơn, cũng không có gì kém, là một nỗi buồn và hoài nhớ mênh mông. Có những nhà khoa học cho rằng con người thừa hưởng gen "trí nhớ" từ tổ tiên. Những gì đã khắc sâu vào xương thịt ông cha ta, mãi mãi tuôn chảy trong máu huyết đời con cháu. Cái thảng thốt trước cái chết có lẽ là một dạng cảm xúc được truyền qua nhiều thế hệ con người như thế, bất chấp giống nòi.

Một ông lão nằm bên thân hình thanh tân của cô gái còn trong trắng mà mơ màng về quãng đời trai trẻ. Về những người tình đã mãi mãi ra đi, về gia đình, vợ con, về chính bản thân mình. Tuổi tác càng cao, ký ức càng chồng chất trong một bộ phim mà bản thân mình là diễn viên chính, nhưng lại không rõ đạo diễn là ai.
/
Tình huống ấy có lẽ cũng đã được khai thác một lần nữa trên phim của đạo diễn Abbas Kiarostami, Like someone in love. Ông giáo sư già trả tiền để mời cô gái điếm đến nhà, nấu cho cô một món súp mà cô không chịu ăn, rồi dần dần can dự vào cuộc sống của cô. Một người bình thường có làm thế hay không? 
Một người bình thường, như cô gái điếm, bạn trai của cô hay bà hàng xóm nhà ông giáo sư. Nút thắt cuộc đời họ nằm ở cách một quyết định trong quá khứ biến chuyển hiện tại của họ như thế nào: cô gái điếm quyết định trở thành gái điếm, bạn trai cô quyết định cưới cô vì không hiểu vì sao cô không nghe điện thoại ban đêm, bà hàng xóm quyết định ở giá chăm sóc người anh bệnh tật mà vẫn hàng ngày trông ngóng người thương bằng những câu chuyện không đầu không cuối.
Một người bình thường sẽ không nghĩ, À, trước khi mình chết, còn chuyện gì chưa làm không nhỉ. Người đó có lẽ cũng không sẵn sàng làm tất cả để cưu mang một cô gái lạ có vẻ ngoài giông giống người vợ đã khuất từ lâu.
Có lẽ chỉ khi mùi cái chết đến gần, cuộc đời của một con người mới mang đến cho văn chương hay điện ảnh một chút gì chân thực. Còn nếu không, ta chỉ đơn giản là cô gái điếm ngồi trên chiếc xe taxi mãi chạy vòng quanh sân ga có mẹ mình đứng đợi, nước mắt vòng quanh mà không dám cất lời.



Comments

Popular posts from this blog

Thế nào là “không gian” trong sân khấu? – một số gợi mở từ Die Klage der Kaiserin (1989) của Pina Bausch

. [Bài viết từ tháng 6 năm 2021]         Die Klage der Kaiserin là bộ phim đầu tay và cũng là duy nhất của Pina Baush. Phim được quay từ tháng mười năm 1987 đến tháng tư năm 1988 tại Wuppertal, ra mắt vào năm 1989 nhưng phải tới năm 2011 mới được phát hành bản DVD. Trong gần năm thập kỷ sự nghiệp, Bausch chỉ vài lần cho phép các tác phẩm của mình được thu hình lại, vậy nên ngoài việc tới nhà hát xem tận mắt, khán giả có khá ít cơ hội để trải nghiệm trọn vẹn các tác phẩm của bà. Cơ hội ấy đã mở ra với Die Klage der Kaiserin (tạm dịch: “Lời than thở của nữ vương”) - một thử nghiệm đưa sân khấu kịch-múa của Pina lên màn hình lớn, khi nghệ sĩ chấp nhận những khả năng và những rủi ro của việc dùng các phương tiện của điện ảnh để diễn giải sân khấu.       Bộ phim mở ra với một cảnh ngoại, ở chính giữa khung hình là một người phụ nữ đang dùng máy thổi lá để thổi tung những chiếc lá vàng đang phủ kín mặt đất xung quanh. Âm thanh thực của cảnh ...

Rì viu một cuốn sách giản dị

"Le sumo qui ne pouvait pas grossir" (xuất bản ở Viêt Nam dưới tên "Chàng su mô không thể béo") của Éric-Emmanuel Schmitt là một cuốn sách giản dị. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thất vọng với những lựa chọn của NXB Abin Michel (niềm tin có được từ trường hợp của Amélie Nothomb). Nằm trong chuỗi Cycle invisible (tạm dịch là Chuỗi vô hình), được giới thiệu trên wikipedia như là một serie các tác phẩm khai thác chủ đề tôn giáo, câu chuyện về chàng sumô có vẻ khác biệt. Anh chàng này tên là Jun, 15 tuổi, bỏ nhà lên Tokyo (là Tokyo ở Nhật ấy nhé) bán DVD và mấy thứ sextoys kì dị trên vỉa hè. Có một người bố tự tử vì chán nản cuộc sống, một người mẹ "thiên thần" yêu thương tất cả mọi người như nhau, nó sống lửng lờ và "dị ứng cả vũ trụ". Cho đến một hôm một ông trung niên đến ngó vào mặt nó và bảo: Ê có một thằng to tướng ở trong mày đấy. Thế là cuộc đời của Jun đùng một cái thay đổi. Nó học trở thành đô vật sumô dù rằng gầy nhẳng và ăn mãi không mập, ...

Bếp, và tuổi 23

Bây giờ là gần 2h rưỡi sáng. Mình vừa tạm viết xong bài thuyết trình cho môn thi cuối cùng. Tự dưng thèm canh chua thịt bò, thế là rã đông một phần thịt còn trong tủ, cùng một ít sấu ăn xin được từ hồi lên Paris đợt Toussaints. Và trong lúc đợi bếp sôi, ngồi viết những dòng này (liệu có giống ngày Tết ngồi canh bánh chưng không nhỉ?) Chỉ biết là mấy tháng nay, sống trong một cái nhà không phải của mình, nấu ăn trong một cái bếp không do tay mình sắp xếp, thấy thật nhiều gượng gạo và đắn đo. Nhưng có lẽ, vài tuần nữa mình sẽ chuyển đến một không gian mới, một căn bếp mới, và sẽ thấy thoải mái hơn chăng? Vài tuần nữa, mình sẽ sang tuổi 23. Biết nói thế nào nhỉ, tuổi 22 đã dạy mình nhiều thứ. Mình xem tử vi thì thấy năm tới không xui cũng không may, nhưng số mình thì còn lâu nữa mới sướng được. Cũng chẳng biết có nên suy nghĩ về điều ấy không, vì rốt cuộc, cuộc đời cũng chỉ có lên và xuống, đâu mãi bằng phẳng được. Và rồi những gì mình có được hay đánh mất đi khi đi qua con đường ấ...