Bây giờ là gần 2h rưỡi sáng. Mình vừa tạm viết xong bài thuyết trình cho môn thi cuối cùng.
Tự dưng thèm canh chua thịt bò, thế là rã đông một phần thịt còn trong tủ, cùng một ít sấu ăn xin được từ hồi lên Paris đợt Toussaints.
Và trong lúc đợi bếp sôi, ngồi viết những dòng này (liệu có giống ngày Tết ngồi canh bánh chưng không nhỉ?)
Chỉ biết là mấy tháng nay, sống trong một cái nhà không phải của mình, nấu ăn trong một cái bếp không do tay mình sắp xếp, thấy thật nhiều gượng gạo và đắn đo.
Nhưng có lẽ, vài tuần nữa mình sẽ chuyển đến một không gian mới, một căn bếp mới, và sẽ thấy thoải mái hơn chăng?
Vài tuần nữa, mình sẽ sang tuổi 23. Biết nói thế nào nhỉ, tuổi 22 đã dạy mình nhiều thứ. Mình xem tử vi thì thấy năm tới không xui cũng không may, nhưng số mình thì còn lâu nữa mới sướng được. Cũng chẳng biết có nên suy nghĩ về điều ấy không, vì rốt cuộc, cuộc đời cũng chỉ có lên và xuống, đâu mãi bằng phẳng được. Và rồi những gì mình có được hay đánh mất đi khi đi qua con đường ấy, cũng chỉ có mình biết rõ nhất mà thôi. Người ngoài nhìn vào, hẳn là là "Từ tôi phút trước, sang tôi phút này".
Mỗi dịp sinh nhật, mình thường làm một món gì đấy đặc biệt để tặng bản thân. Từ hai năm nay đều làm bánh. Năm nay có lẽ cũng vậy, nhưng chuyển giao giữa hai căn bếp, thì phải suy nghĩ hơi nhiều. Rồi mình cũng chưa chọn được công thức. Nhưng rồi từ từ, đâu sẽ có đó thôi.
Mình cũng vừa xin làm một công việc mới. Là làm bếp. Lâu lắm rồi mới lại vào bếp nhà hàng làm lụng. Trước giờ mình thích nấu ăn vì việc ấy khiến mình thư giãn, hay khiến mình bận rộn tay chân để khỏi suy nghĩ ngu si thì đúng hơn, nhưng nó cũng là một kiểu tình yêu. Nó khiến mình cảm thấy mình có khả năng nâng niu, chăm chút, chăm sóc và yêu thương - dù là người ăn món mình nấu, hay bàn tay mình chạm vào từng thứ nguyên liệu. Ở nhà, mình vẫn luôn thích giờ cơm nhất, mỗi khi đầy đủ bốn người vui vẻ ấm cúng.
Rồi mình chợt nghĩ đến bao nhiêu người phụ nữ Việt Nam trên đất Pháp này, những người cũng nấu ăn bằng tình yêu, hay vì nghĩa vụ, nhưng cũng có nhiều lúc họ nấu ăn trong bếp những nhà hàng, hay trong chính căn bếp của mình, cho những người xa lạ, để trang trải cuộc sống, đỡ đần gánh nặng cho chồng con hay thậm chí trở thành nguồn kinh tế chính như nhiều khi ở Việt Nam vẫn vậy.
Thức ăn, tình yêu, hay tiền - quả là những thứ vừa mơ hồ, trừu tượng và cũng cực kỳ thực tế.
Có những người nấu ăn trong bếp của người ta, để rồi về đến nhà mình mệt nhoài không thể nấu nữa.
Có những chiếc bếp nguội ngơ, buồn thiu hay đóng cặn dầu mỡ.
Hay khi chủ nhà hỏi mình sao ăn nhiều cơm thế (chả lẽ hỏi lại sao Tây ăn lắm bánh mỳ thế)
Hay khi bỗng dưng mình thích nêm nước mắm vào một món kho hay xào, và chủ nhà, một cách lặng lẽ và hờn dỗi, mang nước thơm đi xịt khắp nhà.
Hay một căn phòng nhỏ, nhỡ trót nấu món gì hơi đậm đà, là mùi thức ăn bám chặt vào quần áo, và đứa bạn Tây bên cạnh hích mũi hỏi: Mày nấu ăn trong phòng à?
Đấy có thể là mùi của một cuộc sống nghèo, một cuộc sống tiết kiệm, một nền văn hóa, và một tấm lòng.
P/s: lại nói, mấy hôm bị ốm làm berry brownies cheesecake, nếm thấy hơi ngọt, nhưng chẳng ăn được miếng nào vì ốm quá, hâm hấp sốt đạp xe để mang đi tặng người ta ăn tiệc Giáng Sinh. Chắc là vì tấm lòng, nên ai cũng khen ngon. Lòng của mình, thì mình lại không nếm được, hic.
Tự dưng thèm canh chua thịt bò, thế là rã đông một phần thịt còn trong tủ, cùng một ít sấu ăn xin được từ hồi lên Paris đợt Toussaints.
Và trong lúc đợi bếp sôi, ngồi viết những dòng này (liệu có giống ngày Tết ngồi canh bánh chưng không nhỉ?)
Chỉ biết là mấy tháng nay, sống trong một cái nhà không phải của mình, nấu ăn trong một cái bếp không do tay mình sắp xếp, thấy thật nhiều gượng gạo và đắn đo.
Nhưng có lẽ, vài tuần nữa mình sẽ chuyển đến một không gian mới, một căn bếp mới, và sẽ thấy thoải mái hơn chăng?
Vài tuần nữa, mình sẽ sang tuổi 23. Biết nói thế nào nhỉ, tuổi 22 đã dạy mình nhiều thứ. Mình xem tử vi thì thấy năm tới không xui cũng không may, nhưng số mình thì còn lâu nữa mới sướng được. Cũng chẳng biết có nên suy nghĩ về điều ấy không, vì rốt cuộc, cuộc đời cũng chỉ có lên và xuống, đâu mãi bằng phẳng được. Và rồi những gì mình có được hay đánh mất đi khi đi qua con đường ấy, cũng chỉ có mình biết rõ nhất mà thôi. Người ngoài nhìn vào, hẳn là là "Từ tôi phút trước, sang tôi phút này".
Mỗi dịp sinh nhật, mình thường làm một món gì đấy đặc biệt để tặng bản thân. Từ hai năm nay đều làm bánh. Năm nay có lẽ cũng vậy, nhưng chuyển giao giữa hai căn bếp, thì phải suy nghĩ hơi nhiều. Rồi mình cũng chưa chọn được công thức. Nhưng rồi từ từ, đâu sẽ có đó thôi.
Mình cũng vừa xin làm một công việc mới. Là làm bếp. Lâu lắm rồi mới lại vào bếp nhà hàng làm lụng. Trước giờ mình thích nấu ăn vì việc ấy khiến mình thư giãn, hay khiến mình bận rộn tay chân để khỏi suy nghĩ ngu si thì đúng hơn, nhưng nó cũng là một kiểu tình yêu. Nó khiến mình cảm thấy mình có khả năng nâng niu, chăm chút, chăm sóc và yêu thương - dù là người ăn món mình nấu, hay bàn tay mình chạm vào từng thứ nguyên liệu. Ở nhà, mình vẫn luôn thích giờ cơm nhất, mỗi khi đầy đủ bốn người vui vẻ ấm cúng.
Rồi mình chợt nghĩ đến bao nhiêu người phụ nữ Việt Nam trên đất Pháp này, những người cũng nấu ăn bằng tình yêu, hay vì nghĩa vụ, nhưng cũng có nhiều lúc họ nấu ăn trong bếp những nhà hàng, hay trong chính căn bếp của mình, cho những người xa lạ, để trang trải cuộc sống, đỡ đần gánh nặng cho chồng con hay thậm chí trở thành nguồn kinh tế chính như nhiều khi ở Việt Nam vẫn vậy.
Thức ăn, tình yêu, hay tiền - quả là những thứ vừa mơ hồ, trừu tượng và cũng cực kỳ thực tế.
Có những người nấu ăn trong bếp của người ta, để rồi về đến nhà mình mệt nhoài không thể nấu nữa.
Có những chiếc bếp nguội ngơ, buồn thiu hay đóng cặn dầu mỡ.
Hay khi chủ nhà hỏi mình sao ăn nhiều cơm thế (chả lẽ hỏi lại sao Tây ăn lắm bánh mỳ thế)
Hay khi bỗng dưng mình thích nêm nước mắm vào một món kho hay xào, và chủ nhà, một cách lặng lẽ và hờn dỗi, mang nước thơm đi xịt khắp nhà.
Hay một căn phòng nhỏ, nhỡ trót nấu món gì hơi đậm đà, là mùi thức ăn bám chặt vào quần áo, và đứa bạn Tây bên cạnh hích mũi hỏi: Mày nấu ăn trong phòng à?
Đấy có thể là mùi của một cuộc sống nghèo, một cuộc sống tiết kiệm, một nền văn hóa, và một tấm lòng.
P/s: lại nói, mấy hôm bị ốm làm berry brownies cheesecake, nếm thấy hơi ngọt, nhưng chẳng ăn được miếng nào vì ốm quá, hâm hấp sốt đạp xe để mang đi tặng người ta ăn tiệc Giáng Sinh. Chắc là vì tấm lòng, nên ai cũng khen ngon. Lòng của mình, thì mình lại không nếm được, hic.
Comments
Post a Comment