Người đàn ông tóc muối tiêu, mặc vest màu xám nhạt, một tay cầm điện thoại áp vào tai, tay kia cố gỡ dây chiếc tay nghe. Ông đứng trên những bậc thang nối tầng 1 và tầng 2 của toa tầu; từ trên nhìn xuống chỉ thấy một phần gương mặt nghiêng nghiêng. Không rõ người ở đầu bên kia là ai, chỉ nghe loáng thoáng được vài câu ông nói: "je pensais à toi".
câu này dịch sang tiếng Anh, chắc sẽ là: "I was thinking about you".
động từ "penser" chia ở imparfait, chỉ một trạng thái, hay một hành động kéo dài trong một khoảng thời điểm không xác định trong quá khứ. Sự nhớ nhung hẳn là một trạng thái, và khi nhớ nhung ai, ta sẽ chìm trong niềm trìu mến vô bờ, ta như đứa trẻ bước trong cái bóng thân thương và ấm áp của cha mẹ hay người thân, bàn chân líu ríu lại khi bàn tay còn mải níu lấy vạt áo người lớn. Hay trong một liên tưởng khác, những dòng nhớ nhung cũng có thể là những làn khói, mơ hồ nhưng đặc quánh, mỏng manh nhưng nhằng nhịt tuôn ra từ những điếu thuốc cứ tàn lại nối, đua nhau không dứt lấp kín phòng viết của Lương Triều Vĩ trong Tâm trạng khi yêu.
-
Khi má mình chạm vào vai áo bạn, cảm nhận được sự thô lạnh của chất vải, mình bỗng nhận ra là đôi khi mình cũng có quyền được yếu mềm. Trong những nhà ga, những toa tàu, nơi không có sự thân mật nào hiện hữu mà không bị cho là thiếu tế nhị, nơi ánh đèn neon là chúa của mọi loài ánh sáng, nhắc nhở người lữ khách rằng họ phải lao vào dòng người kia, giữa những hướng trái ngược của cùng một việc "đi", phải bứt khỏi mọi liên hệ để trở thành một con thoi cô độc, thì bỗng nhiên, mình nhận ra giá trị của thương yêu.
câu này dịch sang tiếng Anh, chắc sẽ là: "I was thinking about you".
động từ "penser" chia ở imparfait, chỉ một trạng thái, hay một hành động kéo dài trong một khoảng thời điểm không xác định trong quá khứ. Sự nhớ nhung hẳn là một trạng thái, và khi nhớ nhung ai, ta sẽ chìm trong niềm trìu mến vô bờ, ta như đứa trẻ bước trong cái bóng thân thương và ấm áp của cha mẹ hay người thân, bàn chân líu ríu lại khi bàn tay còn mải níu lấy vạt áo người lớn. Hay trong một liên tưởng khác, những dòng nhớ nhung cũng có thể là những làn khói, mơ hồ nhưng đặc quánh, mỏng manh nhưng nhằng nhịt tuôn ra từ những điếu thuốc cứ tàn lại nối, đua nhau không dứt lấp kín phòng viết của Lương Triều Vĩ trong Tâm trạng khi yêu.
-
Khi má mình chạm vào vai áo bạn, cảm nhận được sự thô lạnh của chất vải, mình bỗng nhận ra là đôi khi mình cũng có quyền được yếu mềm. Trong những nhà ga, những toa tàu, nơi không có sự thân mật nào hiện hữu mà không bị cho là thiếu tế nhị, nơi ánh đèn neon là chúa của mọi loài ánh sáng, nhắc nhở người lữ khách rằng họ phải lao vào dòng người kia, giữa những hướng trái ngược của cùng một việc "đi", phải bứt khỏi mọi liên hệ để trở thành một con thoi cô độc, thì bỗng nhiên, mình nhận ra giá trị của thương yêu.
Comments
Post a Comment