đi khám sức khỏe chiều nay. |
Thế là một mình vò võ lặng lẽ đi lại trong chiều không gian của riêng mình, trong một timeline khác, một thế giới khác, một hành lang hẹp.
Mình nhận ra chính mình cũng thay đổi, và phải chấp nhận điều đó.
Có một hôm, chạy deadline mệt quá, mình nằm xuống cố chợp mắt, và để xua đuổi một hình ảnh gì đó xấu trong đầu, mình đã thử nghĩ đến gia đình. Mình nghĩ đến bà, rồi cứ thể rơi nước mắt. Bà không ở Hà Nội chờ mình nữa, không bao giờ nữa, không thể nào gặp lại bà nữa. Cái tương lai mà mình từng tính toán để thành hiện thực, giờ tan rã, rơi vào hư không của quá khứ.
Mình tự hỏi có cái gì là bất biến giữa dòng đời này không? để mình bám lấy, níu lấy, chọn làm dấu mốc, làm điểm tựa, làm chỗ quay đầu, làm ánh đèn biển giữa một đai đương của lo âu.
Ngày xưa mình đã nghĩ về Hà Nội như một chỗ quay về. Giờ thì không còn nữa. Chỉ có Hà Nội trong ký ức, thì đôi khi vỗ về và làm yên tâm. Nhưng cũng nhiều khi, ký ức làm ta chảy máu và lạc đường. Những con người ở đó, cũng không còn là họ của ngày xưa.
Comments
Post a Comment