Đêm hôm ấy, sau mấy tiếng đồng hồ lê chân giữa các nhà ga, mình đến Belleville. Quảng trường rất vắng người, mấy ngọn đèn thưa càng làm cho bóng tối dày đặc và trơ trụi. Mình gọi cho chị Châu ra đón, rồi kéo vali sang hàng KFC phía bên kia đường. Không phải vì mình đói, dù mình không nhớ mình đã ăn tối hay chưa, mà chỉ là giữa một màn đêm không có giới hạn, gian hàng sáng choang ánh đèn huỳnh quang ấy hiện lên như một trạm trú chân. Mình ngồi lên cái ghế đỏ, và mệt mỏi.
Chị Châu đến, hỏi mình ăn gì chưa, chị mua cánh gà vì chưa ăn cơm, rồi bọn mình đứng chờ đến lượt. Chị đã gần như trao cho mình một cái ôm. Hai thanh niên da màu xếp hàng trước, quay sang hỏi chị Châu về điếu vape chị đang đeo, và chị trả lời họ về mùi chị đang dùng, mình không còn nhớ nữa.
Mình nói vài câu ngắn, chị Châu tỏ ra hiểu và thông cảm. Rồi chị kéo vali cho mình về. Vali màu đỏ. Balo nặng, nhưng mình không quan tâm nữa. Tất cả chỗ hành lý đó, mình thu xếp vội vàng trong vòng ít hơn 1 tiếng đồng hồ, không chắc có gì thừa hay thiếu, rồi cứ thế, mình hướng về với bà, với mẹ đang bận rộn lẫn đau thương.
Mình rảo bước theo chị Châu, nhưng phần phía trong mình khi đó có lẽ đã hòa lẫn vào bóng tối của quảng trường, như những cánh hoa lặng lẽ nở trong đêm, trong những bụi cây đêm. Vì một lẽ nào đó, mình nghĩ đó là những bông hải đường màu đỏ, với cánh hoa rất dày, và với những chiếc lá xanh đậm còn dày hơn nữa. Nhưng trong đêm, tất cả đều là đêm, tất cả đều là đen, chỉ có những cánh hoa đỏ sẵm như một trái tim đang chảy máu. Nhưng trong đêm, tất cả đều là đêm, tất cả đều là đen, và những cánh hoa ấy không thể bị nhìn thấy. Lẫn vào đêm, lặng lẽ nở, và đỏ.
Chị Châu đến, hỏi mình ăn gì chưa, chị mua cánh gà vì chưa ăn cơm, rồi bọn mình đứng chờ đến lượt. Chị đã gần như trao cho mình một cái ôm. Hai thanh niên da màu xếp hàng trước, quay sang hỏi chị Châu về điếu vape chị đang đeo, và chị trả lời họ về mùi chị đang dùng, mình không còn nhớ nữa.
Mình nói vài câu ngắn, chị Châu tỏ ra hiểu và thông cảm. Rồi chị kéo vali cho mình về. Vali màu đỏ. Balo nặng, nhưng mình không quan tâm nữa. Tất cả chỗ hành lý đó, mình thu xếp vội vàng trong vòng ít hơn 1 tiếng đồng hồ, không chắc có gì thừa hay thiếu, rồi cứ thế, mình hướng về với bà, với mẹ đang bận rộn lẫn đau thương.
Mình rảo bước theo chị Châu, nhưng phần phía trong mình khi đó có lẽ đã hòa lẫn vào bóng tối của quảng trường, như những cánh hoa lặng lẽ nở trong đêm, trong những bụi cây đêm. Vì một lẽ nào đó, mình nghĩ đó là những bông hải đường màu đỏ, với cánh hoa rất dày, và với những chiếc lá xanh đậm còn dày hơn nữa. Nhưng trong đêm, tất cả đều là đêm, tất cả đều là đen, chỉ có những cánh hoa đỏ sẵm như một trái tim đang chảy máu. Nhưng trong đêm, tất cả đều là đêm, tất cả đều là đen, và những cánh hoa ấy không thể bị nhìn thấy. Lẫn vào đêm, lặng lẽ nở, và đỏ.
Comments
Post a Comment