Skip to main content

đứng trước gương

Qua nhà mới, lần đầu tiên mình được "hưởng" một cái gương soi được không chỉ khuôn mặt, mà toàn thân. Tức là từ chân lên đến đầu. Mỗi ngày nhìn ngắm bản thân kỹ càng hơn, mới nhận ra có những khác biệt mà mình từng không chú tâm đến.

Khi mình cảm mến một người lạ, bỗng nhiên lại có nhu cầu giãi bày nhiều hơn. Nói ra, để được hiểu. Dù mình vốn không phải là kiểu người thích lấy bản thân là làm chuyện kể. Mình chỉ đơn giản nghĩ là, nói ra được thì biết đâu lại tìm ra được một vài sự đồng điệu. Dù  rằng sự đồng điệu thường xảy đến mà không cần lời nói. Nhưng đôi khi, giãi bày là để bớt hiểu nhầm, và để biết đường biết lối mà thương nhau hơn một chút.

Người lạ tò mò về tính ngại giao tiếp, ngại đám đông của mình. Mình nghĩ mãi không ra lý do gì chính đáng, chỉ biết ngượng ngùng giấu mặt đi. Nhưng kể từ ngày hôm đó, mình lật đi lật lại từng mảnh ký ức, xem xét từng tổn thương mà mình đã trải qua, để tự thuyết phục rằng mình vốn không được sinh ra với một "khuyết tật xã hội" như thế. Mặt khác, mình lắng nghe tiếng nói của chính nội tâm mình, và hiểu rằng mình đã lựa chọn cách sống này vì những lý do mà mình không cần phải giải thích cho bất kỳ ai cả. Nhưng một người lạ, với câu hỏi vô tư, và đôi mắt đẹp, đã làm mình phải hết sức băn khoăn, hết sức gom trọn bản thân thành một câu hỏi có-thể-giải-đáp được, rồi  lại phân tích câu hỏi ấy ra thành trăm nghìn câu hỏi nhỏ, câu chuyện nhỏ như việc mà một nhà khoa học, một thám tư, một nhà phân tâm học biết lắng nghe, cần làm. Ấy là cách mà mình thể hiện sự trân trọng và yêu thương bản thân: coi bản thể đang tồn tại này như một chủ đề chính đáng, cần được nghiên cứu kỹ càng. Lại nhớ tới Foucault yêu dấu của mình, sau khi đã nghiên cứu Con Người qua hàng trăm trang sách, người ấy nhìn vào gương, vào cái tôi yếu đuối của mình để viết nên Le corps utopique tuyệt vời đẹp đẽ. (Mình tự nhủ rằng, lòng chiêm ngưỡng hết sức chân thành và hơi có vẻ sùng kính của mình với con người ấy sẽ luôn là một trong những điểm tựa hiếm hoi mà cuộc đời còn cho phép mình)

Sau một chuyến đi ngắn, ghé thăm và lắng nghe câu chuyện của hai người phụ nữ mà ở họ mình đã tìm được những điểm tương đồng hay là những tấm gương soi, thì giờ đây mình đã có thể cất lên được một vài tiếng nói (ý là viết, - viết, theo kiểu dốc bầu tâm sự, với mình là một điều hết sức khó khăn và mình luôn cố tránh. Vì lý do gì, mình cũng không thể hiểu. Có lẽ là vì sợ bị người khác "đọc vị" chăng). Mình nói với người lạ mình là một người cùng cực bi quan, rằng mình sống mà không có hy vọng và mình tin vào điều ấy. Có những ngày mình cảm thấy cái chết đã xâm chiếm cơ thể mình và tước đoạt mọi ham muốn sống, để dù cho cơ thể vẫn thực hiện đầy đủ những chức năng sinh học, thì tâm hồn mình cũng đã cạn khô. Những lúc tuyệt vọng đâm xuyên qua thân mình như một lưỡi dao. Nhưng trạm nghỉ chân giữa một hành trình dài dẵng mà cột mốc là những câu hỏi về chính bản thân, ngồi xuống viết một bản báo cáo như thế này, mình bỗng nhiên hiểu rằng mình đã không lên đường để tìm kiếm hy vọng, mà chính là tìm kiếm những câu trả lời.
(qua những tấm gương, nhìn vào bên trong, bên trong cả những cái vốn luôn hiện hữu trước mắt)

Comments

Popular posts from this blog

Thế nào là “không gian” trong sân khấu? – một số gợi mở từ Die Klage der Kaiserin (1989) của Pina Bausch

. [Bài viết từ tháng 6 năm 2021]         Die Klage der Kaiserin là bộ phim đầu tay và cũng là duy nhất của Pina Baush. Phim được quay từ tháng mười năm 1987 đến tháng tư năm 1988 tại Wuppertal, ra mắt vào năm 1989 nhưng phải tới năm 2011 mới được phát hành bản DVD. Trong gần năm thập kỷ sự nghiệp, Bausch chỉ vài lần cho phép các tác phẩm của mình được thu hình lại, vậy nên ngoài việc tới nhà hát xem tận mắt, khán giả có khá ít cơ hội để trải nghiệm trọn vẹn các tác phẩm của bà. Cơ hội ấy đã mở ra với Die Klage der Kaiserin (tạm dịch: “Lời than thở của nữ vương”) - một thử nghiệm đưa sân khấu kịch-múa của Pina lên màn hình lớn, khi nghệ sĩ chấp nhận những khả năng và những rủi ro của việc dùng các phương tiện của điện ảnh để diễn giải sân khấu.       Bộ phim mở ra với một cảnh ngoại, ở chính giữa khung hình là một người phụ nữ đang dùng máy thổi lá để thổi tung những chiếc lá vàng đang phủ kín mặt đất xung quanh. Âm thanh thực của cảnh quay bị xóa bỏ hoàn toàn, thay vào đó là một giai

A girl at my door (2014) - Ai được quyền uống rượu?

A girl at my door  (tên tiếng Việt: Cô bé nhà bên) là một bộ phim của điện ảnh Hàn Quốc. Phim ra mắt năm 2014, là sản phẩm của một ekip khá đặc biệt: 2 diễn viên chính là nữ, đạo diễn cũng là nữ. Chủ đề chính của phim vì vậy cũng mang dấu ấn giới tính rõ rệt: đồng tính và bạo lực gia đình. Young-nam, một cảnh sát trẻ ở Seoul bị điều về làm đồn trưởng của một ngôi làng nhỏ ven biển. Sự xuất hiện của nữ cảnh sát mảnh mai hoàn toàn đối lập với không gian đang đón đợi cô: một cộng đồng khép kín, dân cư đa phần là người già với lực lượng lao động là người nhập cư trái phép, hoạt động dưới sự chỉ huy của người đàn ông có tiếng nói nhất trong làng, Yong-ha. Trên đường đi, Young-nam tình cờ bắt gặp một cô bé, sau này lại trở thành mối bận tâm của cô trong suốt thời gian công tác tại đây. Dohee là con nuôi của Yong-ha, thường xuyên bị bố và bà bạo hành về thể xác và tinh thần từ khi còn nhỏ. Có thể dễ dàng nhận thấy, sự phản kháng của thiểu số đối với đa số không phải đề tài hiếm gặp. H

Bếp, và tuổi 23

Bây giờ là gần 2h rưỡi sáng. Mình vừa tạm viết xong bài thuyết trình cho môn thi cuối cùng. Tự dưng thèm canh chua thịt bò, thế là rã đông một phần thịt còn trong tủ, cùng một ít sấu ăn xin được từ hồi lên Paris đợt Toussaints. Và trong lúc đợi bếp sôi, ngồi viết những dòng này (liệu có giống ngày Tết ngồi canh bánh chưng không nhỉ?) Chỉ biết là mấy tháng nay, sống trong một cái nhà không phải của mình, nấu ăn trong một cái bếp không do tay mình sắp xếp, thấy thật nhiều gượng gạo và đắn đo. Nhưng có lẽ, vài tuần nữa mình sẽ chuyển đến một không gian mới, một căn bếp mới, và sẽ thấy thoải mái hơn chăng? Vài tuần nữa, mình sẽ sang tuổi 23. Biết nói thế nào nhỉ, tuổi 22 đã dạy mình nhiều thứ. Mình xem tử vi thì thấy năm tới không xui cũng không may, nhưng số mình thì còn lâu nữa mới sướng được. Cũng chẳng biết có nên suy nghĩ về điều ấy không, vì rốt cuộc, cuộc đời cũng chỉ có lên và xuống, đâu mãi bằng phẳng được. Và rồi những gì mình có được hay đánh mất đi khi đi qua con đường ấ