Skip to main content

/truyện - truyện không có tựa

Cô ngó đầu vào phòng, mái tóc mới cắt đung đưa nhẹ : « Hôm nay công ty em có tiệc, anh tự ăn nhé. » Vợ anh mang một mùi hương nhẹ nhàng và tươi tắn. Mùi cam, có thể là thêm một chút nhài – anh nghĩ. Ánh nắng buổi sớm bao phủ lên vợ anh một vầng hào quanh mỏng, phần thân trên của nàng lấp lánh sau lớp váy ren mỏng có in chìm những bông hoa diên vĩ. Anh muốn ôm lấy nàng vào lòng, nhưng kiềm lại được. Anh mừng là họ chưa có con.
Nàng quơ lấy túi xách, luồn chân vào đôi xăng đan quai mỏng rồi hấp tấp với lấy tay nắm cửa. Tiếng cửa sập báo hiệu một buổi sáng bắt đầu, dù với anh, nó dường như cũng vừa kết thúc.
.
Nằm duỗi người trên chiếc chiếu đơn trải ngay trong phòng bếp, anh vắt tay lên trán và tự hỏi mình sẽ làm gì hôm nay. Sọt quần áo chưa đầy, anh cũng không định nấu cơm. Vợ anh chắc sẽ về muộn, và cô ấy sẽ đi ngủ luôn. Anh cứ nằm nghĩ vẩn vơ cho tới khi ánh nắng gay gắt của buổi trưa tràn đến gần mép chiếu. Anh chợt nhớ ra những cái cây mới mua hôm qua, chúng cần được thay chậu mới và bón thêm đất màu. Cảm giác có lỗi bùng lên trong người, anh bật dậy, khoác áo, lấy ví và đi ra ngoài. Bước xuống sảnh chung cư, anh lại quay ngược lên để kiểm tra ổ khóa. Lâu nay anh luôn là người ra khỏi nhà đầu tiên nên ít khi để ý.
.
Anh chậm rãi bước vào cửa hàng đồ cũ. Sáng thứ ba nên rất vắng người. Ông chủ hói đầu đứng sau quầy đang chăm chú đọc một cuốn truyện tranh. Anh tới cửa hàng này lần đầu tiên ba năm trước cùng một người bạn, khi anh mới tới thành phố này và cần tìm đồ đạc cho căn phòng vừa thuê. Người bạn ấy giờ đã chuyển đi nơi khác, còn anh vẫn giữ thói quen đến đây vài lần một tháng, để lang thang trong căn nhà rộng cả trăm mét vuông, bước đi giữa tiếng nhạc giao hưởng và ngắm nhìn những bộ bàn ghế mà anh không bao giờ có thể mua, hay những bát đĩa mà anh không bao giờ cần tới. Họ không có loại chậu đất nung mà những cái cây của anh cần. Có lẽ không ai đem bán những chiếc chậu đó cho một cửa hàng đồ cũ, hoặc ông chủ hói đầu này không mua lại những thứ vặt vãnh như thế. Chậu đất nung, ngược lại, như người ta nói, rất tốt cho sự thoát nước và giữ nước của cây. Anh nghĩ trong nuối tiếc, rồi đi sang khu để máy móc điện tử.
.
Anh dừng lại ở giá bày máy đánh chữ. Có những chiếc máy mới vừa được bổ sung vào. Kích cỡ của chúng ngang với chiếc macbook air mà anh định mua hồi năm ngoái, những phím gõ bóng loáng và vẫn còn đàn hồi tốt. Anh tự hỏi ai còn dùng máy đánh chữ trong thời đại này, rồi ngay sau đó thú nhận với lòng mình rằng anh cũng rất muốn cắp về một chiếc ngay lập tức. Có thể nó sẽ giúp cho công việc hiện tại của anh suôn sẻ hơn chăng ? Khi vừa định thử chạm tay lên bàn phím của chiếc máy gần nhất, bỗng nhiên anh thấy toàn thân mình bị một ánh nhìn xuyên qua. Anh vội quay lại, và bắt gặp một cô gái đang hướng ống kính máy ảnh về phía mình. Chiếc máy ảnh phim trông khá cũ, có thể là lấy từ tủ kính phía sau ra. Nhưng những chiếc tủ ấy luôn có khóa, và chỉ được mở khi có chủ cửa hàng hoặc nhân viên bên cạnh, làm sao cô ta lấy ra được nhỉ ? Cô gái vẫn giương ống kính về phía anh thêm vài phút, rồi mới quay sang hướng khác. Trời nóng, nhưng cô mặc một cái váy dài tay màu đỏ, có những họa tiết sọc đen trên cánh tay và những hình kỷ hà dọc trên thân váy. Mái tóc buông xõa trên vai, và bởi vì chiếc máy ảnh đã che gần kín khuôn mặt, anh có cảm giác như đây là một nhân vật không tên kỳ quặc bước ra từ một cuốn truyện tranh. Tiếng màn trập kêu xch xạch làm anh giật mình quay đi và nhận trong một thoáng vừa rồi, mọi âm thanh đều bị rút mất khỏi khoảng không gian anh đang đứng. Luống cuống một lúc, anh quay lại, cô gái đã biến mất, còn chiếc máy ảnh cô ta đã cầm khi nãy thì chiễm chệ ở một vị trí rất bắt mắt trong tủ kính.
.
Anh xoay chiếc máy ảnh trong tay. Và dù không biết gì về nhiếp ảnh, anh cũng thử nhìn vào ống ngắm nhỏ xíu và loang lổ của chiếc máy, hướng nó về những cái lá đang reo vui trong nắng, và mỉm cười.

Comments

Popular posts from this blog

Thế nào là “không gian” trong sân khấu? – một số gợi mở từ Die Klage der Kaiserin (1989) của Pina Bausch

. [Bài viết từ tháng 6 năm 2021]         Die Klage der Kaiserin là bộ phim đầu tay và cũng là duy nhất của Pina Baush. Phim được quay từ tháng mười năm 1987 đến tháng tư năm 1988 tại Wuppertal, ra mắt vào năm 1989 nhưng phải tới năm 2011 mới được phát hành bản DVD. Trong gần năm thập kỷ sự nghiệp, Bausch chỉ vài lần cho phép các tác phẩm của mình được thu hình lại, vậy nên ngoài việc tới nhà hát xem tận mắt, khán giả có khá ít cơ hội để trải nghiệm trọn vẹn các tác phẩm của bà. Cơ hội ấy đã mở ra với Die Klage der Kaiserin (tạm dịch: “Lời than thở của nữ vương”) - một thử nghiệm đưa sân khấu kịch-múa của Pina lên màn hình lớn, khi nghệ sĩ chấp nhận những khả năng và những rủi ro của việc dùng các phương tiện của điện ảnh để diễn giải sân khấu.       Bộ phim mở ra với một cảnh ngoại, ở chính giữa khung hình là một người phụ nữ đang dùng máy thổi lá để thổi tung những chiếc lá vàng đang phủ kín mặt đất xung quanh. Âm thanh thực của cảnh ...

no man's land hay là Vua Lear và Manon Lescaut

King Lear và đoạn kết của Manon Lescaut (các hình ảnh trong bài được lấy từ nhiều nguồn trên internet) Khái niệm " no man's land " trong bài được hiểu với nghĩa: vùng đất không có người ở hay không có sự hiện diện của con người. Khi bị hai con gái bỏ rơi, Lear hóa điên và đi vào cơn bão. Mưa gió hay sự thịnh nộ của thánh thần đã khiến Lear trở thành hình tượng chân thực nhất cho condition humaine (*): khi tất cả của cải vật chất, địa vị đều tan rã, con người trở về nhân dạng trần trụi của mình. Điều đó đã được Shakespeare hé lộ với Poor Tom (Edgar giả dạng) để mào đầu cho bi kịch của Lear. (tóm tắt Vua Lear bằng tiếng Việt tại đây ) Act 3, scene 4 Why, thou wert better in thy grave than to answer with thy uncovered body this extremity of the skies.—Is man no more than this? Consider him well.—Thou owest the worm no silk, the beast no hide, the sheep no wool, the cat no perfume. Ha! Here’s three on ’s are sophisticated. Thou art the thing itself. Unac...

/truyện - người nghệ sĩ bên ngoài bức tường

Platon nói, không có chỗ cho nghệ sĩ trong thành phố của tôi. Người nghệ sĩ chưa bao giờ đặt chân đến đó. Để đi đến thành phố của Platon, người nghệ sĩ đã lênh đênh trên rất nhiều con thuyền khác nhau, ăn những mẩu bánh mỳ thừa từ bữa ăn của các thủy thủ, và nhấm nháp những quả táo lên men. Những đêm biển lặng và bầu trời quang đãng, anh hát cho họ nghe những khúc ca của mặt đất. Tiếng hát và tiếng đàn hòa vào tiếng sóng vỗ ồ oạp vào mạn thuyền, đôi khi họ cũng hát với anh, đôi khi họ chỉ im lặng lắng nghe. Người nghệ sĩ thỉnh thoảng cũng hát những giai điệu do anh tự nghĩ ra, và kể cho chú bé học việc trên tàu rằng những con mòng biển đã dạy anh âm nhạc. Chúng chở trên đôi cánh những khúc ca của sóng và gió. Chú bé lắng nghe anh chăm chú và nói rằng hình như ngày bé, chú cũng từng hiểu ngôn ngữ của các loài chim. Khi lớn lên người ta bảo chú phải chọn lấy một nghề, như là làm nông, thợ rèn hay vào quân đội bảo vệ thành phố, chứ không thể có chuyện một con người hẳn hoi mà lại hót n...