Skip to main content

mất một người thân

hôm nay có một cơn bão về. Thức dậy ở Hà Nội, mở cửa sổ ngôi nhà của bố mẹ, nhìn ra ngoài thấy mọi trạng thái của nước lấp kín không gian. Lâu lắm rồi mới đón một cơn bão. Có lẽ trong những tháng năm sống ở một đất nước mà đa phần diện tích được bao phủ với núi và đồng bằng, chỉ có cỏ ôn đới và cây bụi lá kim đã khiến mình nghĩ rằng mặt đất luôn yên ổn. Trở về với kinh tuyến này, trong thời tiết này, bỗng nhiên làm mình thấy lạ, dù có vẻ như sự bất ổn của tự nhiên khiến cho những nỗi lo trong mình bé mọn đi. Dù sao cũng phải lo cho một thứ gì đó lớn hơn. Có lẽ là như vậy.
một cơn mưa đổ xuống là lý do để hủy một cuộc hẹn hơi kiên cưỡng. Thôi thì hãy hẹn nhau vào một ngày đẹp trời hơn, hay một tối đẹp trời hơn, ở một "nơi đẹp trời hơn", như một ban nhạc từng hát.
.
lúc đứng chờ mẹ trong một xóm chợ gần nhà, ngước nhìn lên thấy một cây khế lúc lỉu quả. Cảnh tượng này chắc chỉ ở "đây" mới có. Bỗng nhiên giản dị và đầy ắp yêu thương.
lúc gội đầu, cắt một quả chanh ra làm đôi, vắt nước thì thấy quả chanh này hình như không mọng nước như những quả trước trong túi nửa cân mà bố mua. Bỗng nhận ra rằng những quả chanh được bán cùng nhau, được đựng trong cùng một túi, lại không đến cùng một cây. Vậy là phải kiềm lại không Ồ lên một tiếng ngạc nhiên.
.
khi mình kể về chuyến đi từ Aix về Hà Nội để "gặp" bà lần cuối trong một workshop ở Saigon, chị nghệ sĩ người Nhật đã hỏi mình điều gì là "dài" nhất mà mình cảm nhận được trong chuyến đi đơn độc ấy, nếu không nói đến khoảng cách địa lý. Trong suốt hai ngày, mình đã di chuyển hàng nghìn km, liên tục đưa chân lên những toa tàu, nhà ga để chống chọi với cảm giác bất lực. Có lẽ lúc ấy, mình chỉ mong có thể cảm nhận được những bánh xe đang giày xéo lên tim mình, và mong những vòng quay ấy không bao giờ dứt.
Một mặt, mình muốn về gặp bà thật nhanh. Mặt khác, mình ước gì thời gian chờ đợi đó cứ kéo dài mãi ra, để mình sống mãi trong trạng thái lơ lửng, vừa đau đớn vừa hờ hững đó, của một người khách vô danh trên một toa tàu đông đúc.
Đêm hôm đó, mình nói chuyện với chị Châu đến sáng. Trong bóng tối, giọng chị Châu và đôi khi là tiếng kêu đau mình mẩy của chị Ngọc. Đôi khi mình nghĩ, nếu mà ban mai không bao giờ tới, máy bay không bao giờ tới. Nếu mình không bao giờ tới.
.
mình đã trả lời, một cách hơi vội vàng rằng, thứ dài nhất là cuốn phim ký ức cứ tua đi tua lại trong đầu mình. Trong tưởng tượng đó, cuộc phim quay cùng một nhịp với bánh xe của toa tàu. Mình đã nói rằng không có một ký ức nào được thêm mới, vì bà đã mất. Chỉ có những ký ức cũ xâu lại với nhau, tua đi tua lại.
Mình đã xem cuốn phim đó trong suốt cả chiều dài quãng đường.
.
nhưng rồi mình nhận ra, khi đi qua chợ Bưởi, khi nhìn thấy tấm áp phích của một vở chèo sắp diễn, khi bố nhắc đến những bữa cơm bố nấu cho ông bà, khi cùng em trai xem ảnh gia đình, khi ngồi sau xe mẹ đi qua viện Phổi hay viện 354, có những ký ức đã vùng lên từ đáy sâu, hay có cả những ký ức mới được tạo nên. Bỗng nhiên thấy mình như thằng bé Bastian của Truyện dài bất tận, khi nó mò mẫm trong bóng tối của hầm mỏ Ký ức, đào mãi đào mãi những lớp băng, để tìm thấy hình ảnh bố nó thẫn thờ mà vẫn đầy âu yếm nhìn nó sau khi mẹ nó mất. Và hình ảnh ấy đã đưa thằng bé Bastian, sau bao nhiêu thử thách gian nan, biết bao ngu si và dũng cảm, trở về với thế giới mà nó luôn cảm thấy không thuộc về, nhưng lại có bố thương yêu nó xiết xao. Bỗng nhiên mình cũng muốn có được cái khoảnh khắc nhiệm màu ấy.
.
Hà Nội, 4 tháng 7.

Comments

Popular posts from this blog

Thế nào là “không gian” trong sân khấu? – một số gợi mở từ Die Klage der Kaiserin (1989) của Pina Bausch

. [Bài viết từ tháng 6 năm 2021]         Die Klage der Kaiserin là bộ phim đầu tay và cũng là duy nhất của Pina Baush. Phim được quay từ tháng mười năm 1987 đến tháng tư năm 1988 tại Wuppertal, ra mắt vào năm 1989 nhưng phải tới năm 2011 mới được phát hành bản DVD. Trong gần năm thập kỷ sự nghiệp, Bausch chỉ vài lần cho phép các tác phẩm của mình được thu hình lại, vậy nên ngoài việc tới nhà hát xem tận mắt, khán giả có khá ít cơ hội để trải nghiệm trọn vẹn các tác phẩm của bà. Cơ hội ấy đã mở ra với Die Klage der Kaiserin (tạm dịch: “Lời than thở của nữ vương”) - một thử nghiệm đưa sân khấu kịch-múa của Pina lên màn hình lớn, khi nghệ sĩ chấp nhận những khả năng và những rủi ro của việc dùng các phương tiện của điện ảnh để diễn giải sân khấu.       Bộ phim mở ra với một cảnh ngoại, ở chính giữa khung hình là một người phụ nữ đang dùng máy thổi lá để thổi tung những chiếc lá vàng đang phủ kín mặt đất xung quanh. Âm thanh thực của cảnh ...

no man's land hay là Vua Lear và Manon Lescaut

King Lear và đoạn kết của Manon Lescaut (các hình ảnh trong bài được lấy từ nhiều nguồn trên internet) Khái niệm " no man's land " trong bài được hiểu với nghĩa: vùng đất không có người ở hay không có sự hiện diện của con người. Khi bị hai con gái bỏ rơi, Lear hóa điên và đi vào cơn bão. Mưa gió hay sự thịnh nộ của thánh thần đã khiến Lear trở thành hình tượng chân thực nhất cho condition humaine (*): khi tất cả của cải vật chất, địa vị đều tan rã, con người trở về nhân dạng trần trụi của mình. Điều đó đã được Shakespeare hé lộ với Poor Tom (Edgar giả dạng) để mào đầu cho bi kịch của Lear. (tóm tắt Vua Lear bằng tiếng Việt tại đây ) Act 3, scene 4 Why, thou wert better in thy grave than to answer with thy uncovered body this extremity of the skies.—Is man no more than this? Consider him well.—Thou owest the worm no silk, the beast no hide, the sheep no wool, the cat no perfume. Ha! Here’s three on ’s are sophisticated. Thou art the thing itself. Unac...

/truyện - người nghệ sĩ bên ngoài bức tường

Platon nói, không có chỗ cho nghệ sĩ trong thành phố của tôi. Người nghệ sĩ chưa bao giờ đặt chân đến đó. Để đi đến thành phố của Platon, người nghệ sĩ đã lênh đênh trên rất nhiều con thuyền khác nhau, ăn những mẩu bánh mỳ thừa từ bữa ăn của các thủy thủ, và nhấm nháp những quả táo lên men. Những đêm biển lặng và bầu trời quang đãng, anh hát cho họ nghe những khúc ca của mặt đất. Tiếng hát và tiếng đàn hòa vào tiếng sóng vỗ ồ oạp vào mạn thuyền, đôi khi họ cũng hát với anh, đôi khi họ chỉ im lặng lắng nghe. Người nghệ sĩ thỉnh thoảng cũng hát những giai điệu do anh tự nghĩ ra, và kể cho chú bé học việc trên tàu rằng những con mòng biển đã dạy anh âm nhạc. Chúng chở trên đôi cánh những khúc ca của sóng và gió. Chú bé lắng nghe anh chăm chú và nói rằng hình như ngày bé, chú cũng từng hiểu ngôn ngữ của các loài chim. Khi lớn lên người ta bảo chú phải chọn lấy một nghề, như là làm nông, thợ rèn hay vào quân đội bảo vệ thành phố, chứ không thể có chuyện một con người hẳn hoi mà lại hót n...