Skip to main content

Rì viu một cuốn sách giản dị

"Le sumo qui ne pouvait pas grossir" (xuất bản ở Viêt Nam dưới tên "Chàng su mô không thể béo") của Éric-Emmanuel Schmitt là một cuốn sách giản dị. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ thất vọng với những lựa chọn của NXB Abin Michel (niềm tin có được từ trường hợp của Amélie Nothomb). Nằm trong chuỗi Cycle invisible (tạm dịch là Chuỗi vô hình), được giới thiệu trên wikipedia như là một serie các tác phẩm khai thác chủ đề tôn giáo, câu chuyện về chàng sumô có vẻ khác biệt. Anh chàng này tên là Jun, 15 tuổi, bỏ nhà lên Tokyo (là Tokyo ở Nhật ấy nhé) bán DVD và mấy thứ sextoys kì dị trên vỉa hè. Có một người bố tự tử vì chán nản cuộc sống, một người mẹ "thiên thần" yêu thương tất cả mọi người như nhau, nó sống lửng lờ và "dị ứng cả vũ trụ".
Cho đến một hôm một ông trung niên đến ngó vào mặt nó và bảo: Ê có một thằng to tướng ở trong mày đấy. Thế là cuộc đời của Jun đùng một cái thay đổi. Nó học trở thành đô vật sumô dù rằng gầy nhẳng và ăn mãi không mập, nhưng nó đã học được vài đòn thế khá oách và bỗng dưng phải lòng một cô em xinh xinh ở lò võ. 
Đến lúc nó đĩnh ngộ tất cả mọi thứ, ông già kia bèn nói Ta chính là bác mày và mẹ mày đã gửi gắm mày cho tao. 
Một ông nhà văn đặc Âu viết về một thứ văn hóa đặc Á xuyên qua truyền thuyết về tinh thần võ đạo, những bí ẩn của zen và Phật giáo là một số phận bé nhỏ ất ơ đã hạnh phúc theo cái lối chẳng ai ngờ.
Câu chuyện của Jun được kể không màu mè, không quá nhiều dấu ấn, không có những bí mật hay thân phận nào phải đưa ra ánh sáng. Đó chỉ đơn thuần là một số phận con người bình thương, bé nhỏ và đã từng cô độc. Cái giản dị trong phong cách của Schmitt có lẽ là như vậy, không cầu kỳ, không phô trương kỹ thuật, cũng chẳng cố ý mang đến một bài học ngụ ngôn. Phải chăng đó chính là sức mạnh của sự hư cấu, nơi mọi chuyện đều có thể xảy ra. 

Và biết đâu, từ niềm tin vào "nothing is impossible", ta sẽ tìm được đường đến thế giới tưởng tượng như thằng Bastian "béo xấu chân vòng kiềng" hét lên gọi Nguyệt Nhi ơi, tôi tới đây!, cái đường thông vẫn tuồn vào thế giới khô héo mà chúng ta đang sống biết bao nhiêu điều vơ vẩn vô ích đẹp đẽ. 

Comments

Popular posts from this blog

Thế nào là “không gian” trong sân khấu? – một số gợi mở từ Die Klage der Kaiserin (1989) của Pina Bausch

. [Bài viết từ tháng 6 năm 2021]         Die Klage der Kaiserin là bộ phim đầu tay và cũng là duy nhất của Pina Baush. Phim được quay từ tháng mười năm 1987 đến tháng tư năm 1988 tại Wuppertal, ra mắt vào năm 1989 nhưng phải tới năm 2011 mới được phát hành bản DVD. Trong gần năm thập kỷ sự nghiệp, Bausch chỉ vài lần cho phép các tác phẩm của mình được thu hình lại, vậy nên ngoài việc tới nhà hát xem tận mắt, khán giả có khá ít cơ hội để trải nghiệm trọn vẹn các tác phẩm của bà. Cơ hội ấy đã mở ra với Die Klage der Kaiserin (tạm dịch: “Lời than thở của nữ vương”) - một thử nghiệm đưa sân khấu kịch-múa của Pina lên màn hình lớn, khi nghệ sĩ chấp nhận những khả năng và những rủi ro của việc dùng các phương tiện của điện ảnh để diễn giải sân khấu.       Bộ phim mở ra với một cảnh ngoại, ở chính giữa khung hình là một người phụ nữ đang dùng máy thổi lá để thổi tung những chiếc lá vàng đang phủ kín mặt đất xung quanh. Âm thanh thực của cảnh ...

Gọi tên Bình Yên

Ban nhạc Ngọt có một bài hát tựa đề là "Xin cho tôi". Đây là bài hát duy nhất của Ngọt mà tôi tải về máy tính, có lẽ trong một nỗ lực hơi vô ích từ mùa hè năm ngoái, khi mà mạng wifi hết sức tậm tịt. Đến bây giờ, khi Soundcloud và 8tracks đã trở nên quá quen thuộc đến nhàm chán, "Xin cho tôi" trở thành một lựa chọn an toàn để repeat liên tục, giữa những nỗ lực đứt quãng của các bài luận của ngày chủ nhật và tối thứ hai. Khi giai điệu duy nhất ấy được tua đi tua lại, ý thức của tôi về ngôn từ cũng đứt đoạn, rời rạc rồi biến mất hẳn. Tôi cần một thứ gì đó lấp kín đi lặng im trong căn phòng chỉ có tiếng thở của chính mình, chen vào giữa tiếng lạch cạch của bàn phím. Một cái gì đó quen thuộc và không có hình hài, chỉ để nhắc tôi là bản thân còn tồn tại, và phải chiến đấu với những suy nghĩ rối rắm hơn cả đoạn văn bản tôi đang cố giải nghĩa. Bốn giờ sáng ngày hôm nay, tôi lại bỏ rơi bài luận về King Lear của Shakespeare, bỏ rơi luôn cả "Xin cho tôi" của Ngọt....