Skip to main content

mưa mùa hè

trùm mưa đi từ phủ doãn ra quán sứ với TA, ướt lướt thướt. đường đáng lẽ gần, mà bị ngăn cách và kéo giãn bởi muôn ngàn giọt nước, thành xa thiệt là xa.
đến nơi trú rồi thì mưa hơi tạnh, kể cho TA câu chuyện trú mưa ở SG hè năm ngoái, vì trót nổi hứng nghĩa hiệp đi mua urgo giúp mà bị kẹt giữa một cơn giông, đứng dưới một cái ô to đùng đen thùi của hàng ven đường, trên một cái bục xi măng, giữa một đại dương tan tác. và cứ như thế mà thêm một kỷ niệm mới với cơn mưa mùa hè ("hạ vũ"? lol) - trong đầu điểm sượt lại những cơn mưa đã qua.

một cơn mưa có minh chở về trên xe cub đỏ. nhà mình với nhà minh ở quá xa nhau, giờ nghĩ thiệt cảm động nghĩa cử cao đẹp đó của người anh. và tiếc cái hồi còn gặp nhau hàng tháng được, say sưa nói những chuyện trên trời dưới biển, i miss us back then. chở mình về đến nơi thì minh sợ đi về bị ốm, thế là về nhà bằng taxi, ngày hôm sau mới lại lộn lên nhà mình và rước xe về, sau khi ngồi giữa nhà chém gió với mẹ mình. chẳng bao giờ thảnh thơi được như thế nữa. lâu rồi không nói chuyện với minh, đi nhà sách thấy một quyển sách có vẻ quen quen, bèn chụp lại rồi gửi, mà hình như tin nhắn chưa đến nơi.

một cơn mưa đọng lại những giọt rơi rớt trên cửa sổ xe taxi. SG 2014, có một người đàn ông đứng phía sau. những hàng cây sao cao vút. cơn mưa đó rơi xuống không làm ướt áo, nhưng gây nhiều phiền muộn. giờ thì thôi, cái gì quên được thì quên.

một cơn mưa trên đường nam kỳ khởi nghĩa, đứng trầm ngâm nghĩ về bà và cái quái gì đang diễn ra trong đầu mình nhỉ.

một cơn mưa tháng 7 mãi không chịu đến, mặc cho mình ngồi bên cửa sổ vươn cổ, van xin.

một cơn mưa không nhiệt đới, mình đi ra hàng bánh cách nhà chỉ 200m rồi sợ ướt dép da lộn mà tuột hẳn ra đi chân đất, bàn chân mát lạnh và thô nhám, bước qua những sỏi cát, rêu, dòng nước, vui tươi.

một cơn mưa đi crocs, may mắn mua được hạ giá, đặt trên giá sau một khởi đầu mưa - qua một buổi tối (bất) bình thường - rồi lại nhấc ra đi cho một kết thúc mưa. đã đến và đã đi chỉ trong một cơn mưa kéo dài, nối từ buổi sáng của ngày này sang buổi chiều của ngày khác.

rơi rơi, reo rắc những bất ngờ và đợi chờ không kể xiết.


Comments

Popular posts from this blog

Thế nào là “không gian” trong sân khấu? – một số gợi mở từ Die Klage der Kaiserin (1989) của Pina Bausch

. [Bài viết từ tháng 6 năm 2021]         Die Klage der Kaiserin là bộ phim đầu tay và cũng là duy nhất của Pina Baush. Phim được quay từ tháng mười năm 1987 đến tháng tư năm 1988 tại Wuppertal, ra mắt vào năm 1989 nhưng phải tới năm 2011 mới được phát hành bản DVD. Trong gần năm thập kỷ sự nghiệp, Bausch chỉ vài lần cho phép các tác phẩm của mình được thu hình lại, vậy nên ngoài việc tới nhà hát xem tận mắt, khán giả có khá ít cơ hội để trải nghiệm trọn vẹn các tác phẩm của bà. Cơ hội ấy đã mở ra với Die Klage der Kaiserin (tạm dịch: “Lời than thở của nữ vương”) - một thử nghiệm đưa sân khấu kịch-múa của Pina lên màn hình lớn, khi nghệ sĩ chấp nhận những khả năng và những rủi ro của việc dùng các phương tiện của điện ảnh để diễn giải sân khấu.       Bộ phim mở ra với một cảnh ngoại, ở chính giữa khung hình là một người phụ nữ đang dùng máy thổi lá để thổi tung những chiếc lá vàng đang phủ kín mặt đất xung quanh. Âm thanh thực của cảnh ...

Bếp, và tuổi 23

Bây giờ là gần 2h rưỡi sáng. Mình vừa tạm viết xong bài thuyết trình cho môn thi cuối cùng. Tự dưng thèm canh chua thịt bò, thế là rã đông một phần thịt còn trong tủ, cùng một ít sấu ăn xin được từ hồi lên Paris đợt Toussaints. Và trong lúc đợi bếp sôi, ngồi viết những dòng này (liệu có giống ngày Tết ngồi canh bánh chưng không nhỉ?) Chỉ biết là mấy tháng nay, sống trong một cái nhà không phải của mình, nấu ăn trong một cái bếp không do tay mình sắp xếp, thấy thật nhiều gượng gạo và đắn đo. Nhưng có lẽ, vài tuần nữa mình sẽ chuyển đến một không gian mới, một căn bếp mới, và sẽ thấy thoải mái hơn chăng? Vài tuần nữa, mình sẽ sang tuổi 23. Biết nói thế nào nhỉ, tuổi 22 đã dạy mình nhiều thứ. Mình xem tử vi thì thấy năm tới không xui cũng không may, nhưng số mình thì còn lâu nữa mới sướng được. Cũng chẳng biết có nên suy nghĩ về điều ấy không, vì rốt cuộc, cuộc đời cũng chỉ có lên và xuống, đâu mãi bằng phẳng được. Và rồi những gì mình có được hay đánh mất đi khi đi qua con đường ấ...
 Bach's Cello Suits - Rostropovich