Skip to main content

thức dậy trước trăm năm

Trăm năm là một mốc thời gian, cũng là một ước lệ để chỉ sự viên mãn. Chúc cụ già "sống lâu trăm tuổi", chúc đôi vợ chồng song hỉ "bách niên giai lão". Anh Lu (mình vẫn chưa quen với cái tên này lắm) làm thơ có câu "Thôi đừng nói chuyện trăm năm".
Trăm năm ấy, có mục đích thì đáng sống, có người bầu bạn thì đáng vui. Nếu không thì cũng đã có Marquez viết tiểu thuyết cho những người cỏn con đọc.

Marquez, ngoài Trăm năm cô đơn, còn có một tiểu thuyết khác là Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi. Đọc rộng ra một chút, ở nước Nhật cũng có Người đẹp say ngủ của nhà văn Kawabata với cốt truyện và ngôi kể gần như tương tự. Những nhân vật nam giới chạm ngưỡng tuổi già, nội tâm khép kín và mong ngóng một sự thay đổi nào đó ở những chương cuối cuộc đời mình. Các thiếu nữ say ngủ bên cạnh họ, vượt trên vẻ đẹp phồn thực khơi gợi dục tính, là sức nóng của đời sống vĩnh cữu, của tử cung người phụ nữ ôm ấp những mầm sống tuần hoàn. Hài hước và cũng đáng thương làm sao: một lão già co quắp bên cạnh cô gái trẻ. Sự bất lực như chiếc búa lạnh lẽo gõ trên từng lóng xương: Ta có thể chạm vào thịt da nồng nàn ấy, nhưng không thể được tái sinh.

Đọc Marquez hay Kawabata, không có gì hơn, cũng không có gì kém, là một nỗi buồn và hoài nhớ mênh mông. Có những nhà khoa học cho rằng con người thừa hưởng gen "trí nhớ" từ tổ tiên. Những gì đã khắc sâu vào xương thịt ông cha ta, mãi mãi tuôn chảy trong máu huyết đời con cháu. Cái thảng thốt trước cái chết có lẽ là một dạng cảm xúc được truyền qua nhiều thế hệ con người như thế, bất chấp giống nòi.

Một ông lão nằm bên thân hình thanh tân của cô gái còn trong trắng mà mơ màng về quãng đời trai trẻ. Về những người tình đã mãi mãi ra đi, về gia đình, vợ con, về chính bản thân mình. Tuổi tác càng cao, ký ức càng chồng chất trong một bộ phim mà bản thân mình là diễn viên chính, nhưng lại không rõ đạo diễn là ai.
/
Tình huống ấy có lẽ cũng đã được khai thác một lần nữa trên phim của đạo diễn Abbas Kiarostami, Like someone in love. Ông giáo sư già trả tiền để mời cô gái điếm đến nhà, nấu cho cô một món súp mà cô không chịu ăn, rồi dần dần can dự vào cuộc sống của cô. Một người bình thường có làm thế hay không? 
Một người bình thường, như cô gái điếm, bạn trai của cô hay bà hàng xóm nhà ông giáo sư. Nút thắt cuộc đời họ nằm ở cách một quyết định trong quá khứ biến chuyển hiện tại của họ như thế nào: cô gái điếm quyết định trở thành gái điếm, bạn trai cô quyết định cưới cô vì không hiểu vì sao cô không nghe điện thoại ban đêm, bà hàng xóm quyết định ở giá chăm sóc người anh bệnh tật mà vẫn hàng ngày trông ngóng người thương bằng những câu chuyện không đầu không cuối.
Một người bình thường sẽ không nghĩ, À, trước khi mình chết, còn chuyện gì chưa làm không nhỉ. Người đó có lẽ cũng không sẵn sàng làm tất cả để cưu mang một cô gái lạ có vẻ ngoài giông giống người vợ đã khuất từ lâu.
Có lẽ chỉ khi mùi cái chết đến gần, cuộc đời của một con người mới mang đến cho văn chương hay điện ảnh một chút gì chân thực. Còn nếu không, ta chỉ đơn giản là cô gái điếm ngồi trên chiếc xe taxi mãi chạy vòng quanh sân ga có mẹ mình đứng đợi, nước mắt vòng quanh mà không dám cất lời.



Comments

Popular posts from this blog

Thế nào là “không gian” trong sân khấu? – một số gợi mở từ Die Klage der Kaiserin (1989) của Pina Bausch

. [Bài viết từ tháng 6 năm 2021]         Die Klage der Kaiserin là bộ phim đầu tay và cũng là duy nhất của Pina Baush. Phim được quay từ tháng mười năm 1987 đến tháng tư năm 1988 tại Wuppertal, ra mắt vào năm 1989 nhưng phải tới năm 2011 mới được phát hành bản DVD. Trong gần năm thập kỷ sự nghiệp, Bausch chỉ vài lần cho phép các tác phẩm của mình được thu hình lại, vậy nên ngoài việc tới nhà hát xem tận mắt, khán giả có khá ít cơ hội để trải nghiệm trọn vẹn các tác phẩm của bà. Cơ hội ấy đã mở ra với Die Klage der Kaiserin (tạm dịch: “Lời than thở của nữ vương”) - một thử nghiệm đưa sân khấu kịch-múa của Pina lên màn hình lớn, khi nghệ sĩ chấp nhận những khả năng và những rủi ro của việc dùng các phương tiện của điện ảnh để diễn giải sân khấu.       Bộ phim mở ra với một cảnh ngoại, ở chính giữa khung hình là một người phụ nữ đang dùng máy thổi lá để thổi tung những chiếc lá vàng đang phủ kín mặt đất xung quanh. Âm thanh thực của cảnh ...

no man's land hay là Vua Lear và Manon Lescaut

King Lear và đoạn kết của Manon Lescaut (các hình ảnh trong bài được lấy từ nhiều nguồn trên internet) Khái niệm " no man's land " trong bài được hiểu với nghĩa: vùng đất không có người ở hay không có sự hiện diện của con người. Khi bị hai con gái bỏ rơi, Lear hóa điên và đi vào cơn bão. Mưa gió hay sự thịnh nộ của thánh thần đã khiến Lear trở thành hình tượng chân thực nhất cho condition humaine (*): khi tất cả của cải vật chất, địa vị đều tan rã, con người trở về nhân dạng trần trụi của mình. Điều đó đã được Shakespeare hé lộ với Poor Tom (Edgar giả dạng) để mào đầu cho bi kịch của Lear. (tóm tắt Vua Lear bằng tiếng Việt tại đây ) Act 3, scene 4 Why, thou wert better in thy grave than to answer with thy uncovered body this extremity of the skies.—Is man no more than this? Consider him well.—Thou owest the worm no silk, the beast no hide, the sheep no wool, the cat no perfume. Ha! Here’s three on ’s are sophisticated. Thou art the thing itself. Unac...

/truyện - người nghệ sĩ bên ngoài bức tường

Platon nói, không có chỗ cho nghệ sĩ trong thành phố của tôi. Người nghệ sĩ chưa bao giờ đặt chân đến đó. Để đi đến thành phố của Platon, người nghệ sĩ đã lênh đênh trên rất nhiều con thuyền khác nhau, ăn những mẩu bánh mỳ thừa từ bữa ăn của các thủy thủ, và nhấm nháp những quả táo lên men. Những đêm biển lặng và bầu trời quang đãng, anh hát cho họ nghe những khúc ca của mặt đất. Tiếng hát và tiếng đàn hòa vào tiếng sóng vỗ ồ oạp vào mạn thuyền, đôi khi họ cũng hát với anh, đôi khi họ chỉ im lặng lắng nghe. Người nghệ sĩ thỉnh thoảng cũng hát những giai điệu do anh tự nghĩ ra, và kể cho chú bé học việc trên tàu rằng những con mòng biển đã dạy anh âm nhạc. Chúng chở trên đôi cánh những khúc ca của sóng và gió. Chú bé lắng nghe anh chăm chú và nói rằng hình như ngày bé, chú cũng từng hiểu ngôn ngữ của các loài chim. Khi lớn lên người ta bảo chú phải chọn lấy một nghề, như là làm nông, thợ rèn hay vào quân đội bảo vệ thành phố, chứ không thể có chuyện một con người hẳn hoi mà lại hót n...