Trên tàu RER B đi đến sân bay Charles De Gaulle để chuẩn bị lên máy bay đi Đức, tôi bắt gặp một cảnh tượng làm tôi suy nghĩ suốt chặng đường. Một thanh niên gốc Trung Đông đi dọc khoang tàu, trên tay cầm một xấp giấy và đến đặt vào chiếc ghế trống chiếc mặt tôi một mảnh giấy ghi những dòng chữ, đại ý thế này: "Je suis réfugié, j'ai trois frères et je ne travaille pas. Je dois faire manger ma famille, aidez-nous s'il vous plaît. Donnez-nous 1e, 2e ou des tickets restaurants." (Tôi là người tị nạn, tôi có 3 anh em trai và tôi không có việc làm. Tôi phải nuôi sống gia đình mình, xin hãy giúp đỡ. Xin hãy cho chúng tôi 1 euro, 2 euro hoặc thẻ ăn (dùng ở các nhà hàng). Thông điệp này chạm đến tận đáy lòng tôi. Ngắn gọn, xúc tích và quá sức chân thật. Tôi không nhớ rõ trong đó có ghi quốc tịch hay đất nước mà họ rời bỏ không (có lẽ là không), nhưng từ "tị nạn" (réfugié) đã khiến tôi xúc động. Hàng triệu những con người đang lang bạt trên một mảnh đất không p...